• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Quân Trầm ngồi xuống, Hứa Thâm Thâm cũng ngồi dậy.

Cô nửa ngồi nửa nằm trên người anh, nhìn anh: “Đã không còn cách nào nữa đúng không, có phải là em đã xong đời rồi không?”

Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lùng, cười một cách mạnh mẽ: “Em là người của Lệ Quân Trầm, sẽ không bao giờ bị gì hết.”

Hứa Thâm Thâm nhìn anh.

“Ngày mai em sẽ biết.” Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, cằm áp lên đỉnh đầu cô, cánh tay thon dài đặt lên bụng cô: “Em không cần phải lo lắng, ngoãn ngoãn ăn cơm nào, cứ như bình thường là tốt rồi.”

Hứa Thâm Thâm đỏ bừng mặt lên, giọng nói khàn khàn: “Cám ơn anh.”

Lệ Quân Trầm cong môi: “Vậy thì lấy thân báo đáp anh đi.”

Hứa Thâm Thâm không nói gì nhưng không có cách nào từ chối: “Cũng được.”

Lệ Quân Trầm cười lạnh: “Vậy ăn cơm đi đã, ăn no thì mới có sức.”

Hứa Thâm Thâm xấu hổ muốn chết.

-----

Bệnh viện, trong phòng bệnh.

Tram Hoàng Vũ lẻn vào phòng bệnh, đi đến trước cửa phòng Tư Đồ Uyển Uyển, giận giữ nhìn cô ta: “Cô đã làm gì cô ấy?”

Tư Đồ Uyển Uyển giật mình, lập tức trốn về phía đầu giường, nhìn anh ta đầy sợ hãi: “Tôi không làm gì hết.”

“Mẹ nó, cô nói thật cho ông đây biết ngay.” Trạm Hoàng Vũ đá chân vào giường bệnh, cả giường bệnh vang lên tiếng loảng xoảng.

Đôi mắt Tư Đồ Uyển Uyển ửng đổ, cá tính của Trạm Hoàng Vũ cô ta hiểu rất rõ.

Anh ta không phải là một công tử nhã nhặn gì cho cam, anh ta là một tên ma quỷ.

Không hề biết thương hoa tiếc ngọc, lòng dạ độc ác.

Người duy nhất dám khiêu khách quyền lực của anh ta mà còn mạng trở về chỉ có mình Chung Ngưng.

“Anh muốn làm gì?” Tư Đồ Uyển Uyển hét lên không hề yếu thế.

Tận sâu trong thâm tâm cô vẫn rất sợ người đàn ông này.

“Hoàng Vũ!” Chung Ngưng đuổi tới nơi, nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ đang uy hiếp Tư Đồ Uyển Uyển đứng ra khuyên giải: “Đừng như vậy, có gì từ từ nói.”

Tuy bình thường cô ta cũng không hề thích Tư Đồ Uyển Uyển nhưng giờ như vậy không ổn chút nào.

“Ông đây không thèm quan tâm tới điều đó, nếu không phải là cái đồ chết tiệt Trạm Phẩm Nhu kia dẫn dắt cô ta thì tôi đã phế bỏ cô ta lâu rồi.” Trạm Hoàng Vũ tức giận vô cùng nhưng ánh mắt nhìn Chung Ngưng vẫn xuất hiện sự dịu dàng.

Tư Đồ Uyển Uyển run rẩy dữ dội: “Các người ra ngoài đi.”

“Tư Đồ Uyển Uyển, mặt của cô thực sự là do những mỹ phẩm đó mà bị vậy sao?” Chung Ngưng khoanh tay lại nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Uyển Uyển.

Cô ta là nhà tâm lý có hiểu biết về biểu cảm khuôn mặt.

Tư Đồ Uyển Uyển biết cô ta là ai, chột dạ không thể che dấu được nữa: “Tôi cũng chỉ là người bị hại mà thôi.”

“Hoàng Vũ rất thương Thâm Thâm, thái độ của anh ấy thế nào cô cũng đã rõ rồi, nếu như giờ cô không nói thật thì đợi đến ngày biết rõ sự thật thì cô chắc chắn sẽ chết thảm lắm đấy.” Chung Ngưng lạnh lùng nhìn cô ta, không hề nói dối.

Tư Đồ Uyển Uyển lắc đầu: “Tôi không biết gì hết.”

“Được lắm.” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng: “Cô thực sự cho rằng mình là thần tiên sao, để rồi xem tôi sẽ hủy hoại cô thế nào.”

Nói anh ta quay người định bỏ đi.

Nhưng lại nhìn thấy Kỷ Tương Quân.

“Mẹ nuôi.” Tư Đồ Uyển Uyển nhìn thấy Kỷ Tương Quân thì biết rằng mình không còn yếu thế.

Kỷ Tương Quân trừng mắt nhìn Trạm Hoàng Vũ: “Con làm gì thế?”

“Tôi có thể làm được gì?” Trạm Hoàng Vũ cười lạnh: “Tôi rất muốn hỏi bà, bà có thể đối xử tốt như vậy với một người xấu xa không hề có quan hệ huyết thống nhưng sao lại vô tình với Thâm Thâm như vậy?”

“Con đang nói gì thế?” Kỷ Tương Quân sững sờ. Đây là bí mật không thể nói ra.

“Ha ha, bà sợ sao?” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng cười: “Ai dám động tới Thâm Thâm thì tôi sẽ cho người đó sống không bằng chết.”

Trạm Hoàng Vũ trừng mắt nhìn Tư Đồ Uyển Uyển rồi quay người bỏ đi.

Chung Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng muốn đi thì nghe thấy Tư Đồ Uyển Uyển hét lên: “Chung Nhưng, vì sao cô không tức giận chứ, lẽ nào cô muốn chung chồng với Hứa Thâm Thâm sao?”

Chung Ngưng dừng bước quay người nhìn cô ta.

Tư Đồ Uyển Uyển run rẩy vì sợ khí thế lạnh lùng của Chung Ngưng.

Chung Ngưng đi qua, bàn tay chạm lên mặt của Tư Đồ Uyển Uyển, trên mặt cô ta bỗng hằn lên năm đầu ngón tay.

Tư Đồ Uyển Uyển kinh ngạc lấy tay ôm mặt: “Cô…”

“Chung Ngưng, cô đang làm gì thế?” Kỷ Tương Quân vô cùng tức giận.

“Mẹ chồng à, mẹ cảm thấy câu nói này của mẹ phù hợp hoàn cảnh sao, tôi chỉ muốn giáo dục cô ta thôi.” Chung Ngưng cười nhạt xong quay người nhìn Tư Đồ Uyển Uyển: “Cô còn dám nói bừa tôi sẽ không ngăn Hoàng Vũ lại nữa đâu.”

Tư Đồ Uyển Uyển bỗng gào khóc, những người này đều điên hết cả rồi.

Chỉ vì một Hứa Thâm Thâm mà lại bắt nạt cô ta!

Chung Ngưng nhìn cô ta đầy vẻ khinh thường: “So với Thâm Thâm thì cô còn kém rất xa.”

Tiếp tục chờ đợi thì không có ý nghĩa gì hết, cô không yên tâm để Trạm Hoàng Vũ đi cho nên phải đi.

Kỷ Tương Quân nhìn Tư Đồ Uyển Uyển, thở dài.

“Mẹ nuôi.” Tư Đồ Uyển Uyển ôm mặt khóc nức nở vô cùng thương tâm.

“Đừng khóc, những giọt lệ này của con mẹ thấy cũng vô dụng thôi.” Kỷ Tương Quân nói với giọng nghiêm túc: “Con phải để Lệ Quân Trầm thấy để nó đau lòng vì con.”

“Nhưng anh ấy không hề để mắt tới con.” Tư Đồ Uyển Uyển khóc lóc.

Kỷ Tương Quân trầm giọng xuống: “Mẹ cũng không ngờ Lệ Quân Trầm lại quyết đoán tới vậy, giờ Diệp gia đã rơi vào vòng nguy hiểm rồi.”

“Diệp gia?” Tư Đồ Uyển Uyển nhíu mày.

“Cổ đông lớn nhất của Hứa thị là Diệp gia, Lệ Quân Trầm đã đơn phương chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Hứa thị, tập đoàn Hoàn Vũ cũng theo sau, những công ty khác cũng nhao nhao đòi rút vốn. Hơn nữa Diệp gia đang cần đầu tư một khoản tiền lớn nhưng phía ngân hàng không đồng ý khoản vay, giờ Diệp gia đang lao đao rồi.” Kỷ Tương Quân kể sơ qua cục diện bên ngoài cho cô ta nghe.

“Trong một đêm mà đã thành ra như vậy sao?” Tư Đồ Uyển Uyển không thể tin nổi.

“Đúng, trong vòng một đêm.” Bản thân Kỷ Tương Quân cũng thấy sợ, thủ đoạn của Lệ Quân Trầm thực sự quá khủng khiếp.

Dù tập đoàn Hoàn Vũ không chấm dứt hợp đồng với công ty Lập Đức thì Diệp gia cũng không chịu đựng nổi.

Hiện nay giá cổ phiếu của tập đoàn Diệp thị còn rớt giá thảm hại hơn cả tập đoàn Hứa thị, nếu tiếp tục chơi thì e rằng sẽ liên lụy tới cả Trạm gia.

Đúng là bà ta đã đánh giá thấp năng lực của Lệ Quân Trầm.

“Bây giờ phải làm sao?” Tư Đồ Uyển Uyển hỏi.

“Rút đơn kiện.” Kỷ Tương Quân mở to đôi mắt: “Đẩy mũi nhọn về phía tập đoàn Hứa thị là được, con không nên động vào Hứa Thâm Thâm nữa, sau đó xem xét sự thay đổi của tình hình.”

Tư Đồ Uyển Uyển nghe lời của Kỷ Tương Quân: “Vâng, vậy con sẽ gọi điện cho Trạm Phẩm Nhu.”

“Nhớ cho kỹ, dù thế nào thì con cũng không được nói chuyện giữa con và Bạch Viện Viện nếu không Diệp gia sẽ không để yên cho con đâu.” Kỷ Tương Quân dặn dò.

Tư Đồ Uyển Uyển cố sức gật đầu, Diệp gia là nhà đầu tư của cô ta, đương nhiên cô ta hiểu được mối quan hệ qua lại đó.

Xem ra chỉ cần Lệ Quân Trầm bảo vệ hứa Thâm Thâm thì không ai động được tới Hứa Thâm Thâm hết.

Kỷ Tương Quân nhíu chặt lông mày, xem ra bà ta phải thay đổi cách khác mới được.

“Mẹ nuôi.” Tư Đồ Uyển Uyển gọi cho Trạm Phẩm Nhu xong thì để điện thoại xuống và hỏi: “Mẹ có quan hệ gì đặc biệt với Hứa Thâm Thâm sao?”

Kỷ Tương Quân đột nhiên trở nên sắc sảo: “Đừng nói bừa.”

Bà ta không hề có quan hệ gì với Hứa Thâm Thâm hết.

Hết chương 107.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK