Lúc Hứa Thâm Thâm tỉnh lại, trời đang lúc xế chiều.
Mặt trời dần lặn xuống ở phía Tây, ánh nắng chiều tà chiếu lên bệ cửa sổ, làm cho người ta cảm giác rất ấm áp.
Cô thấy đầu mình vẫn còn hơi đau, có phần ngốc ngốc.
"Tỉnh?" Giọng nói trầm thấp của Lệ Quân Trầm truyền đến từ bên cạnh, bàn tây ấm áp của anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, "Đừng động đậy."
"Nhưng mà tôi đau." Tiếng nói của Hứa Thâm Thâm hơi khàn khàn.
Có vẻ đầu của cô cũng bị thương.
"Đầu bị toác, bên trong còn có máu bầm, cô đừng ngọ nguậy." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm mím môi, có phần lo lắng, "Trong đầu có máu bầm, tôi sẽ không mù chứ?"
"Cô xem phim truyền hình hơi nhiều đấy." Lệ Quân Trầm toát ra cái vẻ lạnh lùng như có như không, cất giọng nói.
"Nếu tôi mù thì mẹ tôi phải làm sao bây giờ?" Hứa Thâm Thâm trông như sắp khóc.
"Tôi sẽ nuôi cô. . . và cả mẹ cô." Lệ Quân Trầm âm trầm nói, anh vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau vành tai cô: "Sau này không được mạo hiểm như thế nữa."
Hứa Thâm Thâm sửng sốt, sau đó cười nói: "Muốn đạt được một vài mục đích, cũng nên giao ra một cái giá đáng kể."
"Mục đích cô muốn đã đạt được rồi ư?" Lệ Quân Trầm nhàn nhạt hỏi.
"Tôi không biết." Hứa Thâm Thâm mỉm cười, "Tôi chỉ muốn làm cho người khác thấy Lệ tiên sinh tức giận vì hồng nhan."
"Vậy chúc mừng cô, bây giờ tất cả mọi người đã biết, vì cô mà tôi mới khiến Bạch gia náo loạn." Ánh mắt Lệ Quân Trầm đầy thâm thúy, "Cần tôi làm sáng tỏ mọi không liên quan gì đến cô không?"
Hứa Thâm Thâm trợn tròn cặp mắt, "Tôi đây hy sinh chẳng phải là uổng phí ư, chỉ cần Lệ tiên sinh không giải thích cái gì, là đủ rồi."
Đúng là cô muốn để cho tất cả mọi người biết, Hứa Thâm Thâm cô là người phụ nữ của Lệ Quân Trầm, người khác không đụng vào được.
"Bởi cô vừa hộc máu còn phải nằm viện, lần này sẽ theo ý cô." Giọng điệu của Lệ Quân Trầm vẫn cứ lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm yếu ớt mỉm cười, thật ra thì anh sẽ không để cô làm bậy.
"Anh làm gì với Bạch gia vậy?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
Tròng mắt đen của Lệ Quân Trầm toát ra sự lạnh lẽo, "Cổ phiếu tụt xuống, Bạch Quang Huy vào cục cảnh sát."
"Lệ tiên sinh ra tay đúng là không giống với người thường, vậy có phải chuyện đối phó với Diệp gia cũng có thể nhờ Lệ tiên sinh ra tay?" Hứa Thâm Thâm cười híp mắt hỏi.
Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhìn cô, "Hứa Thâm Thâm, cô đang nằm mơ sao?"
"Dù sao thì Diệp Tiêu muốn kết hôn với tôi, thế cũng coi như là tình địch của anh nhỉ?" Hứa Thâm Thâm mím môi, "Đối phó với tình địch, chẳng phải anh nên tàn nhẫn hơn một chút ư?"
"Sẽ là tình địch nếu như tôi cũng thích cô, cô cảm thấy tôi thích cô không?" Đôi mắt đen thăm thẳm của Lệ Quân Trầm trở nên vô cùng thâm trầm.
Hai cái ngón tay của Hứa Thâm Thâm không ngừng vẽ ra các vòng tròn, "Hẳn là, đại khái, có lẽ. . ."
Dù sao cô cũng không ước mơ xa vời.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm cùng nhau nhìn sang, Nguyễn Thanh Uyển vẻ mặt tái nhợt đứng ở cửa, cười như không cười nhìn hai người.
"Bà tới đây làm gì?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
"Quân Trầm, mẹ biết con để truyền thông đưa tin mẹ và con cắt đứt quan hệ, nhưng mà mẹ hi vọng trước lúc con tới tòa án làm thủ tục, con sẽ xem vật này." Nguyễn Thanh Uyển nở nụ cười đắc chí, đưa tệp văn kiện trong tay cho anh.
Lệ Quân Trầm nhận lấy, mở túi ra, Hứa Thâm Thâm cũng liếc nhìn.
Sau khi xem xong, hai người đều vô cùng kinh ngạc.
Chỉ có điều Lệ Quân Trầm kinh ngạc là ở trong lòng, hai mắt anh đăm đăm, không nói lời nào.
Hứa Thâm Thâm nhìn Lệ Quân Trầm một chút, sau đó lại nhìn Nguyễn Thanh Uyển, kinh ngạc hỏi, "Bà là mẹ ruột của Lệ tiên sinh?"
"Không sai, tôi là người được cha Quân Trầm chọn để mang thai Quân Trầm, bây giờ cô đã biết tại sao trước kia cha của Quân Trầm lại lập bản di chúc kia chưa, muốn tôi chăm sóc Quân Trầm ư?"
Đôi mắt của Nguyễn Thanh Uyển ánh lên tình thương của mẹ, "Quân Trầm, con . . ."
"Cút!" Lệ Quân Trầm giận tím mặt.
Nguyễn Thanh Uyển ngơ ngẩn, "Quân Trầm, mẹ là mẹ của con."
"Cút ngay đi." Ánh mắt Lệ Quân Trầm hung ác, không có một chút tình cảm nào đối với người mẹ này.
Hứa Thâm Thâm thấy Lệ Quân Trầm xúc động, lập tức ôm lấy cánh tay anh, khe khẽ giọng nói, "Lệ tiên sinh, bình tĩnh."
"Quân Trầm, mẹ không quan tâm con có thừa nhận hay không, nhưng mẹ chính là mẹ của con." Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, "Mẹ sẽ chờ con."
Nói xong, bà ta xoay người đi ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm không buông Lệ Quân Trầm ra, cô cảm giác được người đàn ông này đang run rẩy.
Cô bò dậy quỳ ở trên giường, hai tay ôm đầu của anh, để anh dựa vào chính mình.
Ở thời điểm Lệ Quân Trầm gần như muốn bộc phát, sự mềm mại của cô đã kéo lý trí của anh về.
Anh cũng ôm lấy Hứa Thâm Thâm, nhắm mắt, không nói gì.
Bây giờ anh và cô cũng coi như là đồng bệnh tương liên rồi, đều bị mẹ ruột của mình vứt bỏ, thế nên anh cảm động lây.
Chẳng qua Hứa Thâm Thâm thật sự không hề nghĩ tới Nguyễn Thanh Uyển thật sự là mẹ đẻ của Lệ Quân Trầm, hơn nữa còn là mang thai hộ.
Lệ Quân Trầm đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng của mình.
Hứa Thâm Thâm ngồi ở trên đùi của anh, gương mặt dán lên lồng ngực của anh.
Cô ngẩng đầu sâu kín nhìn anh, anh cúi đầu, trong tròng mắt đen thâm thúy phản chiếu khôn mặt của cô.
Càng nhìn càng cảm thấy nóng, Hứa Thâm Thâm trốn tránh ánh mắt của anh.
"Hứa Thâm Thâm, tôi muốn." Giọng của Lệ Quân Trầm đầy từ tính, dễ nghe đến lạ.
Hứa Thâm Thâm mím môi, "Được."
"Tôi sẽ nhẹ nhàng một chút." Giọng của Lệ Quân Trầm khàn khàn.
Hứa Thâm Thâm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, ngượng ngùng gật đầu.
...
Sau ngày đó, Lệ Quân Trầm đi tới tòa án chính thức xin đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Nguyễn Thanh Uyển.
Tòa án cũng đã thông qua, Nguyễn Thanh Uyển và Lệ Quân Trầm không tiếp tục liên quan.
Lúc Nguyễn Thanh Uyển nhận được tin tức, bà ta giận đến mức đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng.
Tại sao!
Mình là mẹ đẻ của nó, tại sao nó lại thờ ơ!
Bạch Quang Huy đứng ở cửa nhìn bà ta nổi điên, lạnh lùng nói: "Tôi đã sớm nói rồi, ban đầu bà không nên tùy ý để cha của Lệ Quân Trầm đưa Lệ Quân Trầm đi, mẹ con hai người quá xa cách, nó sẽ không bận tâm đến cảm nhận của bà."
Nguyễn Thanh Uyển rơi lệ đầy mặt, "Ông nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Là ông để tôi đi mang thai hộ, cũng là ông nghĩ cách cho tôi."
Bạch Quang Huy hít sâu một hơi, giọng điệu hờ hững, "Tôi thấy chuyện này cần phải bắt đầu giải quyết từ chỗ Hứa Thâm Thâm, chi bằng bà tới lấy lòng cô ta, gần gũi với cô ta hơn, đợi thời cơ chín muồi rồi, cô dẫn cả Uyển Uyển đến."
Ông vẫn hi vọng Lệ Quân Trầm có thể lấy Tư Đồ Uyển Uyển, như vậy Bạch gia liền có chỗ để dựa vào.
Nguyễn Thanh Uyển sâu kín thở dài, "Để tôi thử xem."
Nhưng mà từ trong đáy lòng, bà rất không thích Hứa Thâm Thâm.
Bà cho rằng là cái con hồ ly tinh này cướp đi con trai của mình!
"Lần này nhất định phải thành công." Bạch Quang Huy nới bằng cái giọng điệu lãnh đạm, "Đừng quên tại sao tôi cưới bà."
Nguyễn Thanh Uyển cười lạnh, "Ông có thể không cưới tôi được ư?"
Mặt Bạch Quang Huy liền biến sắc, "Bạch Linh đã hỏi có phải giữa tôi và bà có bí mật gì không, tốt nhất là bà hãy đóng cho chặt cái miệng của mình vào."
"Vậy ông cũng phải khiến Bạch Viện Viện chú ý thái độ của mình một chút, dù sao tôi cũng là trường bối của nó!" Nguyễn Thanh Uyển bất mãn nói.
Bạch Quang Huy nhíu mày, "Bà yên tâm, tôi sẽ dặn dò nó."
Nguyễn Thanh Uyển nở nụ cười lạnh lùng, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, bà có cảm giác, rằng một khi Lệ Quân Trầm biết sự thật, bọn họ đều sẽ chạy không thoát.
Hết chương 86.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK