Hứa Thâm Thâm thở phào một hơi, cũng may mà cô chưa bỏ lỡ.
“Có đói bụng không, ăn cơm trước đi.” Tông Tranh Vanh mở hộp cơm giữ nhiệt ra, bên trong là món cháo gà nóng nổi và mấy món ăn thanh đạm.
Hứa Thâm Thâm không cảm thấy muốn ăn, cô lắc đầu.
Thế nhưng Tông Tranh Vanh lại nói: “Cô ăn một chút đi, không ăn sẽ không có sức, làm sau ngày kia cô chiến đấu được?”
Anh ta dùng cái từ chiến đấu này khiến Hứa Thâm Thâm cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Tông Tranh Vanh đưa chiếc thìa vào tay cô, giọng dịu dàng: “Ăn cơm đi đã.”
Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi đến trước bàn, từ tốn ăn.
“Là anh đưa tôi tới bệnh viện à?” Hứa Thâm Thâm ăn một miếng cháo, nhẹ giọng hỏi.
Tông Tranh Vanh gật đầu: “Tôi tới biệt thự Danh Sơn, không ngờ lại thấy cô đang bước đi một mình trong cơn mưa tuyết, lúc ấy ánh mắt cô đã rệu rã lắm rồi, bước chân cũng nhẹ bẫng, khiến tôi sợ đến mức phải đưa cô tới bệnh viện ngay. Cô làm sao vậy, cãi nhau với Lệ Quân Trầm ư, sau đó anh ta đuổi cô ra ngoài?”
Hứa Thâm Thâm cảm thấy cực kỳ đắng chát, cô mím môi: “Cũng không khác lắm, anh ấy không muốn nhìn thấy tôi nữa.”
“Thật đúng là, nhưng cũng không thể đuổi cô ra ngay lúc tuyết rơi như thế chứ.” Tông Tranh Vanh rất tức giận.
Hứa Thâm Thâm khẽ than, giải thích lại một lượt mọi chuyện đã xảy ra cho Tông Tranh Vanh nghe.
Vốn dĩ Tông Tranh Vanh đã rất bất mãn với Lệ Quân Trầm, dù có giải thích như thế nào đi nữa thì anh ta vẫn cảm thấy Lệ Quân Trầm là một tên siêu ngốc nghếch.
“Thâm Thâm, sau khi rời khỏi người đàn ông đó, tôi muốn cô.” Tông Tranh Vanh cười đùa tí tửng.
Hứa Thâm Thâm nháy mắt mấy cái, rất nghiêm túc phát tấm thẻ người tốt: “Thật xin lỗi, tôi không thích anh.”
Tông Tranh Vanh bật cười ra tiếng: “Thâm Thâm, cô quả thật tuyệt tình lắm đấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười một tiếng, vùi đầu tiếp tục ăn cơm: “Tôi muốn xuất viện.”
“Không được, cô như thế này ít nhất cũng phải nằm viện đến ngày kia.” Tông Tranh Vanh bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Suýt nữa cô đã bị cảm đến mức viêm phổi, nhất định phải chữa đến tận gốc, nếu không sẽ không tốt cho thân thể.”
“Nhưng mà ngày kia còn có buổi lễ kết hôn tôi phải tham gia.” Hứa Thâm Thâm do dự.
“Hôn lễ tổ chức buổi tối, tôi giúp cô sắp xếp mọi thứ.” Tông Tranh Vanh trầm giọng nói: “Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Hứa Thâm Thâm cũng biết rằng nếu mình xuất viện thì chẳng làm được gì cả, giờ người cô mềm oặt rũ cả ra rồi, ngay cả sức lực để cầm thìa cũng không có, chứ đừng nói chi đến việc xuất viện.
Tập đoàn Lệ thị.
“Không tra ra được tung tích của Hứa tiểu thư.” Giọng nói Bùi Triết rất trầm thấp, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua nhưng lại không hề có bất cứ tin tức nào.
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trở nên sắc lạnh: “Chẳng lẽ cô ta lại có thể biến mất trong không khí được sao?” “Cũng không hề có tin tức của Tông Tranh Vanh.” Bùi Triết thành thật trả lời.
Quả thật rất kỳ quái, thế mà không một ai có thể tìm ra được hai người họ.
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh đến cực điểm, đôi mắt cũng phát ra lệ khí, nghĩ tới Hứa Thâm Thâm đang ở cùng Tông Tranh Vanh, hơn nữa lại đã biến mất mấy lần, anh có cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đang căng trướng, một cơn tức giận từ trong đáy lòng xông thẳng lên trên đỉnh đầu, anh lạnh lùng: “Không cần tìm nữa, cũng đừng để tôi nhìn thấy cô ta một lần nào nữa!”