• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thâm Thâm không chịu nổi tên háo sắc này.

Cô cắn môi: “Đồ bại hoại!”

Lệ Quân Trầm cười, ôm cô, bảo tài xế lái xe.

Về đến biệt thự Danh Sơn, hai người lại vuốt ve an ủi nhau lần nữa.

Chờ đến khi Lệ Quân Trầm đi rắm, Hứa Thâm Thâm cầm điện thoại xem tin tức.

Chứng cứ lần này vô cùng xác thực, nhất định hành vi của Bạch Viện Viện phạm tội không nhẹ, đương nhiên, con đường nghệ sỹ của Tư Đồ Uyển Uyển cũng xong đời.

Bây giờ, hai người họ đều trong ở trong tù, nhà ai có quyền thế lớn hơn, thì có thể thả người ra.

Quả thật, Lệ Quân Trầm rất tàn nhẫn.

Bạch gia đã tràn ngập nguy cơ, lần này, nếu lại tiêu tiền cho Bạch Viện Viện, nhất định sẽ không gượng dậy nổi, nếu không cứu, Bạch Viện Viện chỉ có thể ở trong tù.

Mà Tư Đồ Uyển Uyển vốn là nữ minh tinh nổi tiếng, con đường bằng phẳng, được mọi người đánh giá là tiên nữ không có tai tiếng, trong một đêm lại trở thành bạch liên hoa âm hiểm, độc ác, các fan quay lưng, sự nghiệp trong giới giải trí coi như chấm dứt.

Hứa Thâm Thâm thở dài nhẹ nhõm, chỉ mong sau chuyện lần này, tập đoàn Hứa thị sẽ gặp ít khó khăn, nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Công ty không thể bị ảnh hưởng nặng nữa, lần sau sẽ không dễ vượt qua như vậy.

Lúc này, di động của Lệ Quân Trầm đặt trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên.

Hứa Thâm Thâm duỗi tay nhận: “Alo?”

“Tại sao cô lại nhận điện thoại, Quân Trầm đâu, bảo nó nghe máy!” Giọng nói của Nguyễn Thanh Uyển khàn khàn, rõ ràng đã khóc.

Hứa Thâm Thâm nhìn về phía phòng tắm, vẫn có tiếng nước chảy: “Anh ấy đang tắm.”

“Hứa Thâm Thâm, đồ hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ con trai tôi!” Nguyễn Thanh Uyển tức giận hét lên.

Hứa Thâm Thâm cũng không giận, chỉ cảm thấy hơi buồn cười.

Cô đúng là quyến rũ Lệ Quân Trầm, nhưng một cây làm chẳng nên non, hơn nữa, bọn họ là trai chưa vợ, gái chưa chồng, là bạn bè nam nữ bình thường, thân thiết một chút thì đã sao?

Nguyễn Thanh Uyển một bụng tức giận, vừa lúc gặp mình, nên phát tiết thôi.

Lúc Hứa Thâm Thâm định phản bác, thì cửa phòng tắm đẩy ra, Lệ Quân Trầm mang theo hơi nước đi đến, dáng người thon dài cao lớn, rất đẹp mắt.

Anh nhìn thấy dáng vẻ không biết làm sao của Hứa Thâm Thâm, liền duỗi tay nhận điện thoại.

“Alo?” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất lạnh lùng.

“Quân Trầm, là mẹ, mẹ cầu xin con, bây giờ hãy buông tha cho Bạch gia đi.” Nguyễn Thanh Uyển điên cuồng khóc, giống như sắp khóc đến ngất đi.

Ánh mắt Lệ Quân Trầm lạnh lẽo: “Bạch Viện Viện tự tìm đường chết, vì sao tôi phải tha cho cô ta?”

“Quân Trầm, con không thể làm mẹ không có chỗ đứng ở Bạch gia được.” Nguyễn Thanh Uyển khóc lóc kể lể nói: “Mẹ là mẹ ruột của con, chẳng lẽ còn kém Hứa Thâm Thâm chỉ biết làm điệu làm bộ kia sao?”

Làm điệu làm bộ?

Hứa Thâm Thâm nghe thấy.

Cô chớp mắt, có chút vô tội.

Lệ Quân Trầm vươn tay xoa đầu cô, trong mắt dịu dàng: “Thâm Thâm, đi tắm đi.”

Anh hoàn toàn không nghe những điều Nguyễn Thanh Uyển nói.

Hứa Thâm Thâm gật đầu, lập tức đi tắm, dù sao cô cũng không muốn nghe.

Hứa Thâm Thâm rời khỏi, giữa lông mày Lệ Quân Trầm đều là vẻ tàn khốc: “Bà còn dám mắng Thâm Thâm, tôi sẽ không quản bà nữa.”

Nguyễn Thanh Uyển lệ rơi đầy mặt: “Quân Trầm, con cũng quá tàn nhẫn.”

“Không giúp chồng bà thì là tàn nhẫn, vậy nếu tôi muốn giết ông ta thì sao?”Giọng nói của Lệ Quân Trầm vô cùng lạnh lẽo.

“Con…” Nguyễn Thanh Uyển ngẩn ra, bỗng nhiên quát lên: “Vì sao con lại không muốn mẹ sống tốt? Mẹ là mẹ con!”

“Nhưng bà có xem tôi là con của bà không?” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói: “Hay là một quân cờ tùy lúc có thể lợi dụng?”

Một lúc lâu, Nguyễn Thanh Uyển cũng không trả lời.

“Thay tôi nói cho Bạch gia, còn dám động vào Thâm Thâm nữa, tôi sẽ khiến bọn họ phải ra đường ăn xin.” Nói xong, Lệ Quân Trầm dứt khoát cúp điện thoại.

Nguyễn Thanh Uyển sửng sốt vài giây: “Được, được, Lệ Quân Trầm, mày coi Hứa Thâm Thâm thành bảo bối, vậy tao sẽ giẫm đạp cô ta không đáng một đồng!”



Sau khi tắm xong, Hứa Thâm Thâm cảm thấy đói bụng.

Lệ Quân Trầm cùng cô xuống dưới lầu ăn cơm tối.

Hứa Thâm Thâm vừa ăn vừa nói: “Lệ tiên sinh, anh tính bao giờ sẽ hợp tác với em?”

“Hợp tác gì?”Lệ Quân Trầm nhìn cô.

“Thì là chuyện hợp tác giữa công ty anh và công ty em, lúc trước công ty anh đã dừng chuyện hợp tác rồi, nhưng bây giờ là em quản lý công ty, có phải nên tiếp tục hợp tác không?” Đôi mắt to tròn, đen nhánh của Hứa Thâm Thâm nhìn anh.

Thì ra là chuyện này.

“Ừ, sáng mai đến công ty anh một chuyến.” Lệ Quân Trầm gật đầu.

“Ở nhà không được sao?” Hứa Thâm Thâm cắn đũa: “Chúng ta không cần công tư phân minh như vậy?”

Lệ Quân Trầm gắp một miếng bông cải xanh cho cô: “Công tư phân minh mới tốt.”

Miễn cho cô được voi đòi tiên.

“Nhưng anh là người em không thể công tư phân minh nhất.” Hứa Thâm Thâm u oán, sau đó cúi đầu gắp bông cải vào miệng, cắn nuốt.

“Em nghĩ đi, nếu chúng ta khôi phục hợp tác, nhưng lại không làm chính thức, sao người khác dám hợp tác với em nữa?” Lệ Quân Trầm khẽ nói, sau đó lại gắp một miếng cải xanh vào bát cô.

Hứa Thâm Thâm không nghĩ nhiều, trong lòng đều là công việc: “Được.”

Ánh mắt Lệ Quân Trầm xa rộng, cô không thể so sánh được, không bằng cứ nghe theo anh, học tập anh.

Trên gương mặt anh tuấn, hoàn mỹ của Lệ Quân Trầm hiện lên ý cười cưng chiều, tiếp tục gắp đồ ăn cho cô.

Cuối cùng, Hứa Thâm Thâm không nhịn được kháng nghị: “Lệ tiên sinh, có phải anh không thích ăn bông cải không?”

Lệ Quân Trầm hơi nhíu mày: “Không phải.”

“Vậy vì sao anh lại gắp hết bông cải cho em?” Hứa Thâm Thâm đau khổ nhìn anh, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập u oán.

“Theo bản năng.”Lệ Quân Trầm dừng đũa, nhìn đi nơi khác.

Hứa Thâm Thâm nghi ngờ nhìn anh, cô tin mới lạ!

“Lệ tiên sinh, anh ăn cái này đi.” Hứa Thâm Thâm gắp một miếng cà rốt bỏ vào trong bát Lệ Quân Trầm, đôi mắt chớp chớp: “Cà rốt có nhiều dinh dưỡng, tốt cho cơ thể.”

Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt, buông đôi đũa trong tay xuống, múc một bát canh gà cho anh, còn cố ý múc miếng củ cải trắng nữa.

“Lệ tiên sinh, ăn canh đi, củ cải trắng là nhân sâm giá cả bình dân, có lợi cho anh.” Hứa Thâm Thâm cười xấu xa.

Sắc mặt Lệ Quân Trầm thâm trầm: “Hứa Thâm Thâm, em biết em đang làm gì không?”

“Em muốn tốt cho anh thôi.”Hứa Thâm Thâm cười sâu xa.

“Em không vừa lòng với anh à?”Lệ Quân Trầm nghiêm túc hỏi.

“Làm sao lại không vừa lòng được, anh không thấy gần đây em rất dễ chịu sao? Hứa Thâm Thâm tinh nghịch chớp mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK