• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái này. . . " Nhiếp Văn Du có phần chần chờ.

Nhiếp Tử San sợ mất mặt, cười nói: "Tự mình trả."

Hứa Thâm Thâm nhưng lôi kéo cánh tay Lệ Quân Trầm, cười nói: "Cùng trả luôn đi, Lệ tiên sinh không nên keo kiệt chút tiền kia."

Lệ Quân Trầm xoa cằm, "Nghe lời em."

Một câu nghe lời cô, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Nghe cứ như là bạn trai chiều theo ý bạn gái vậy.

Nhiếp Tử San tâm giống như là bị hung hăng nổ một cây gai.

"Quân Trầm, cô ta nói anh là bạn trai cô ta." Nhiếp Văn Du tố cáo.

Hứa Thâm Thâm cười nhạt, "Tôi chỉ nói bừa vậy thôi."

"Em gọi anh là chồng cũng được." Lệ Quân Trầm nhìn cô với ánh mắt thâm thúy.

Hứa Thâm Thâm ngây ngẩn cả người, thoáng chốc không kịp phản ứng.

Rốt cuộc thì anh đang nói cái gì!

Cặp chị em Nhiếp thị ở phía đối diện còn kinh ngạc hơn cả cô, miệng cũng hơi mở ra, làm ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Hứa Thâm Thâm có phần luống cuống, trong đôi mắt long lanh tràn đầy vẻ rổi loại, cô suýt nữa thì tưởng là thật.

"Vậy sau này em sẽ nói như vậy." Hứa Thâm Thâm cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chắc chắn đây là nói đùa!

Lệ Quân Trầm cũng không nói gì.

Nhân viên bán hàng quẹt thẻ, sau đó đưa thẻ tới.

Lệ Quân Trầm không nhân, mà nói với Hứa Thâm Thâm: "Em giữ đi, sau này muốn mua gì thì cứ tự quẹt thẻ."

Hứa Thâm Thâm nhìn chiếc thẻ màu đen, có phần được chiều mà sợ.

Chẳng qua là cô vẫn nhận.

Trong đôi mắt của Nhiếp Tử San lóe ra sự ghen tỵ, Lệ Quân Trầm cũng chiều chuộng Hứa Thâm Thâm quá rồi.

"Tôi cũng đi trả tiền đây." Nhiếp Tử San rất mất tự nhiên, xoay người đi vào phòng thử đồ.

Nhiếp Văn Du vẫn cứ kinh ngạc nhìn hai người, không thể tin được mọi chuyện trước mắt.

Hứa Thâm Thâm nhận lấy túi đồ từ tay nhân viên bán hàng, cười một tiếng với Nhiếp Văn Du, "Tôi không được thoải mái cho lắm, không thể dạo phố với hai cô nữa, chúng ta gặp tại buổi dạ tiệc sau nhé."

Vừa nói, cô vừa kéo Lệ Quân Trầm rời đi.

Đi ở trong khu trung tâm mua sắm, mặt mày Hứa Thâm Thâm trông có vẻ tươi vui, "Cảm ơn Lệ tiên sinh đã làm chỗ dựa cho tôi."

Cuối cùng hôm nay cũng không thua.

Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía trước.

"Cô cũng sẽ nói cảm ơn à? " Anh lạnh lùng hỏi.

Hứa Thâm Thâm cười nói: "Tôi chỉ khách sáo một chút thôi."

"Tôi không thích." Giọng nói của Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

"Sau này tôi sẽ không nói ra lời cảm ơn nữa, mà tôi sẽ cảm ơn anh ở trong lòng." Hứa Thâm Thâm cười tươi như hoa nhìn anh.

Góc mặt nghiêng của Lệ Quân Trầm rất sắc nét, cực kỳ thu hút.

"Trong lòng cũng không thể." Lệ Quân Trầm nguội lạnh nói.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, "Thế tôi đây phải làm như thế nào?"

"Thuận theo tự nhiên." Lệ Quân Trầm bình tĩnh phun ra bốn chữ này.

Hứa Thâm Thâm có phần mơ hồ, cô rất muốn hỏi anh, rằng anh có thích mình không?

Nếu không, thì tại sao lại đối tốt với cô, cưng chiều cô như thế?

Thậm chí còn để cô nói anh là chồng cô ở trước mặt người ngoài?

Đầu óc cô bắt đầu loạn lên.

"Sao thế?" Lệ Quân Trầm thế cô cau mày không nói lời nào, thì cũng nhíu mày theo.

Hứa Thâm Thâm lấy lại tinh thần, sâu kín nói: "Lệ tiên sinh, anh sẽ lấy tôi sao?"

Lệ Quân Trầm nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ, "Nếu như tôi nói sẽ thì cô nghĩ sao?"

"Chăc hẳn là anh thiếu một cái người mẹ mang thai hộ rồi." Hứa Thâm Thâm chỉ có thể nghĩ như vậy.

Mặt Lệ Quân Trầm tối sầm, "Hứa Thâm Thâm, cô đúng là thiếu đòn."

Hứa Thâm Thâm mím môi, nếu không cô nên nghĩ thế nào đây?

――

Ban đêm, Hứa Thâm Thâm trở lại biệt thự, nhận được điện thoại của Diệp Tiêu Nhiên gọi tới.

Cô biết nhất định là Diệp Tiêu Nhiên gọi hỏi chuyện của Diệp Mạc Phàm.

" Diệp tổng, có việc gì ư?" Giọng nói của cô trong trẻo lạnh lùng, âm cuối nghe có vẻ xảo trá tựa như một con hồ ly.

"Không có gì, tôi chỉ muốn nói một tiếng với cô, rằng tôi đã nói với cổ đông tập đoàn Hứa Thị, rằng bắt đầu từ ngày mai, cô chính thức trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hứa Thị." Diệp Tiêu Nhiên ngồi ở phòng làm việc của mình, ánh chiều tà chiếu lên người của anh ta, có một loại cảm giác thê lương không nói ra được thành lời, cũng toát ra sự lạnh lẽo băng giá.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, " Diệp tổng à, tôi cảm giác như anh đang châm chọc tôi đấy. Vốn dĩ tôi chính là người nối nghiệp của tập đoàn Hứa Thị, bây giờ lại bị tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị báo tin cho, anh nói xem, nghe có châm chọc không?"

Diệp Tiêu Nhiên cười khẽ, "Thâm Thâm, cô quá xuất sắc."

"Xin lỗi, là Lệ tiên sinh quá cưng chiều." Hứa Thâm Thâm cười nhạt, lại cũng không cảm thấy có gì đáng xin lỗi.

"Đây chính là nguyên nhân khiến cô không chịu rời khỏi anh ta?" Diệp Tiêu Nhiên phát ra tiếng cười đầy ẩn ý.

"Đúng vậy!" Giọng của Hứa Thâm Thâm trong trẻo lạnh lùng, mang theo một tia khí phách, "Sợ không?"

Diệp Tiêu Nhiên cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, "Thâm Thâm, chớ xem nhẹ tôi, hơn nữa anh ta cũng sẽ không giữ cô bên cạnh quá lâu, thế nên cô đi theo tôi đi!"

"Không cần, loại người như anh sẽ không thể quên mình vì nghĩa, hơn không giữ được tôi." Hứa Thâm Thâm lành lạnh cười.

"Sao ngươi biết là tôi không thể?" Diệp Tiêu Nhiên cười hỏi.

"Vậy trước tiên anh hãy đưa Diệp Mạc Phàm vào tù ngồi trước đi rồi hẵng nói tiếp với tôi." Hứa Thâm Thâm nhếch môi, cô chắc chắc là anh ta không dám.

Cái gọi là anh em, gãy xương liền gân, Diệp Tiêu Nhiên sẽ không làm như vậy.

Diệp Tiêu Nhiên bật cười một tiếng, "Thâm Thâm, phương pháp báo thù của cô xử lí quá cực đoan, cô không cảm thấy khiến cho Mạc Phầm mất đi vinh hoa phú quý trước mắt là đủ rồi sao?"

Hứa Thâm Thâm cười lạnh, lời này ý nói cô nên khoan dung độ lượng, thế nên mới nói cô và anh ta không phải là người một đường.

"Sắc trời không còn sớm, lần sau lại tán gẫu." Dứt lời, Hứa Thâm Thâm cúp điện thoại.

Mà Diệp Tiêu Nhiên ở đầu bên kia điện thoại, thì vẫn còn có lời muốn nói.

Hứa Thâm Thâm định trở lại trong phòng, thì thấy Lệ Quân Trầm ngồi ở trên ghế salon, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tính tới bây giờ thì anh đã trở về được một lúc rồi, áo vest anh mặc chẳng biết cũng đã cởi ra từ lúc nào, bỏ ở một bên.

Cô mỉm cười, "Anh về rồi."

Anh vẫn bày ra cái vẻ mặt kia.

"Là Diệp Tiêu Nhiên gọi cho tôi." Hứa Thâm Thâm chủ động thừa nhận, "Tôi liền khoe khoang với anh ta rằng Lệ tiên sinh anh minh thần võ, dọa cho anh ta sợ chạy mất dép."

"Anh ta lại cầu hôn cô? " Lệ Quân Trầm lạnh giọng hỏi.

Hứa Thâm Thâm lắc đầu, "Anh ta tự hiểu rõ, biết mình không sánh bằng anh, thế nên không dám nhắc lại chuyện này."

Lệ Quân Trầm cong khóe miệng lên, dùng một tay ôm lấy người cô, khẽ nói, "Hứa Thâm Thâm, cô há miệng là có thể biến người chết thành người sống."

Hứa Thâm Thâm xích lại gần anh, hai tay khoác lên bờ vai của anh, cười nói: "Chút thông minh vặt của tôi cũng chỉ hữu dụng ở trước mặt người khác, gặp phải anh, liền chẳng có chút tác dụng gì."

"Cần gì hạ thấp chính mình, tôi thấy Diệp Tiêu Nhiên rất thích cái tính này của cô." Lệ Quân Trầm nhếch miệng mỉa mai nói.

Xem xem, phải đến tám chín phần là thấy khó chịu rồi.

"Thế Lệ tiên sinh phải tốt với tôi một chút, tốt đến mức khiến tôi không thể rời bỏ anh. " Hứa Thâm Thâm thủ thỉ, "Anh có chịu không?"

Lệ Quân Trầm cười nhạt.

"Thật ra thì tôi đã nghĩ ra một cách để từ chối đám đào hoa này." Hứa Thâm Thâm híp mắt cười nói.

"Là hoa đào nát." Lệ Quân Trầm lạnh lùng cường điệu.

"Phải, là hoa đào nát." Hứa Thâm Thâm nói theo anh.

"Là cách gì? " Lệ Quân Trầm hỏi.

Cặp mắt Hứa Thâm Thâm long lanh ngập nước, cười nói: "Sau này em sẽ nói em là người phụ nữ mà Lệ Quân Trầm muốn kết hôn, chắc chắn là bọn họ sẽ không tới trêu chọc em nữa rồi."

Vẻ mặt Lệ Quân Trầm nghiêm túc, "Được."

Hết chương 90.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK