Hứa Thâm Thâm ngồi trong xe Chu Lang, vẫn luôn im lặng.
Cô nhìn thấy xe Lệ Quân Trầm đuổi theo, vừa định nhắc nhở Chu Lang cẩn thận, không ngờ xe ở đằng sau đã đụng lên.
Chu Lang lập tức đạp phanh, hai chiếc xe dán vào nhau rồi dừng lại.
“Em ở trong xe đợi, đừng đi xuống.” Nói xong, Chu Lang đẩy cửa xuống xe.
Hứa Thâm Thâm sợ sẽ xảy ra chuyện, tìm ô trong xe anh ta, rồi xuống xe đuổi theo.
Cô giơ ô lên đầu Chu Lang, tránh để anh ta bị ướt.
Lệ Quân Trầm nhìn thấy như vậy, mắt đen càng thêm lạnh lùng.
Bùi Triết cũng mở ô xuống xe, đi đến cười nói: “Thật ngại quá, xem ra phải gọi điện cho cảnh sát rồi.”
Chu Lang nhìn đuôi xe màu đen bị cắt kia, nói: “Không cần, tôi không quan tâm tiền sửa chữa.”
Anh ta xoay người nhìn Hứa Thâm Thâm: “Lên xe đi.”
“Đợi một lát.” Bùi Triết đưa tay ngăn bọn họ: “Đương nhiên chuyện này không thể xử lý như vậy được, chúng tôi cũng không quan tâm tiền sửa chữa, nhưng đây là lỗi của chúng tôi, chúng tôi nên bồi thường.”
“Trợ lý Bùi.” Chu Lang lạnh lùng nói: “Phiền anh nói với Lệ Quân Trầm, muốn gây phiền phức cho tôi thì trực tiếp mà làm, đừng làm chuyện vô dụng như vậy.”
Bùi Triết cười: “Khẩu khí của Chu thiếu gia thật lớn.”
“Vì Thâm Thâm nhà tôi, tôi sẽ không sợ anh ta.”Chu Lang ưỡn ngực, lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm kéo ống tay áo Chu Lang: “Đừng ầm ĩ, chú ý thân phận của anh.”
“Thâm Thâm, đừng sợ.” Chu Lang cười với Hứa Thâm Thâm, dịu dàng nhu tình.
Hứa Thâm Thâm khẽ than, bị anh ta nhìn đến đỏ mặt.
Lúc này, Lệ Quân Trầm từ trên xe bước xuống, anh không che ô, ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ.
Bùi Triết lập tức đưa chiếc ô mình đang che cho anh, còn mình đứng trong mưa.
Chu Lang ôm eo Hứa Thâm Thâm, ánh mắt khiêu khích nhìn Lệ Quân Trầm: “Cái anh không thể cho Thâm Thâm, thì tôi có thể.”
Hứa Thâm Thâm muốn đẩy Chu Lang ra, nhưng sức lực của anh ta rất lớn, cô không thể đẩy được.
Cô lo lắng nhìn Lệ Quân Trầm, rất sợ anh sẽ nổi giận.
Tính tình của Lệ Quân Trầm thế nào, cô rất rõ ràng.
“Hứa Thâm Thâm.” Lệ Quân Trầm gọi tên cô.
“Dạ?” Hứa Thâm Thâm nhìn anh.
“Lại đây.” Anh lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm do dự một chút, rồi lắc đầu, không đi đến.
“Lệ tiên sinh, tôi nghe đồn rất nhiều người muốn tác hợp anh và Tư Đồ Uyển Uyển, đúng vậy không?” Hứa Thâm Thâm mở miệng hỏi.
Lệ Quân Trầm hơi nheo mắt: “Không sai.”
Hứa Thâm Thâm ảm đạm nói: “Buổi trưa ăn cơm, có phải các người đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô ta thổ lộ với anh.”Lệ Quân Trầm trả lời.
“Anh đồng ý sao?” Hứa Thâm Thâm đau lòng hỏi, sau đó lại lẩm bẩm tự nói: “Anh đồng ý cũng không sao, tôi với anh đã không còn quan hệ nữa, là tôi không xứng với anh.”
Chu Lang nhìn Hứa Thâm Thâm như vậy, có chút đau lòng: “Thâm Thâm là tốt nhất.”
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Xứng hay không xứng, không phải là chuyện của người khác.”
“Lệ Quân Trầm, tôi là người phụ nữ như thế nào, anh biết không?” Hốc mắt Hứa Thâm Thâm bỗng nhiên đỏ lên, cô đẩy Chu Lang ra, lúc này, Chu Lang cũng không ngăn cản cô nữa.
“Em chỉ là một cô gái.” Lệ Quân Trầm trả lời.
Hứa Thâm Thâm đưa ô cho Chu Lang, rồi bước ra ngoài.
Nước mưa lạnh băng lập tức rơi lên người cô.
Chu Lang muốn kéo cô lại, nhưng Lệ Quân Trầm nhanh hơn một bước, đã kéo cô về phía mình.
Hai người đều đứng trong mưa.
“Em chỉ là một cô gái cần được bảo vệ.”Lệ Quân Trầm nghiêm túc nói.
“Vậy sao anh lại tức giận?” Hứa Thâm Thâm khóc, nước mắt hòa lẫn với nước mưa.
“Anh tức giận vì anh không thích em lợi dụng tình cảm của chúng ta.” Lệ Quân Trầm thâm trầm nói.
Hứa Thâm Thâm buồn bã cười: “Chúng ta có tình cảm sao?”
“Em cảm thấy không có sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô: “Hứa Thâm Thâm, em thật sự không cảm giác được sao?”
Hứa Thâm Thâm nghẹn ngào, cô cũng không biết.
“Thật xin lỗi.” Hứa Thâm Thâm nói xin lỗi, cô tránh khỏi tay Lệ Quân Trầm: “Em không xứng với anh, em không có thân thế, bối cảnh tốt như Tư Đồ Uyển Uyển, bây giờ, em chỉ là một thiên kim nghèo túng, phải dựa vào anh thì Hứa thị mới làm mưa làm gió được, em tự biết vị trí của mình thế nào.”
Cô thừa nhận, cô ghen tị, ghen ghét.
Nhưng cô không có biện pháp.
Người yêu trước thì dễ bị tổn thương.
Gương mặt Lệ Quân Trầm đột nhiên trầm xuống, anh lôi kéo Hứa Thâm Thâm: “Đi theo anh!”
Hứa Thâm Thâm bị anh kéo lên xe, sau đó hai người lái xe rời đi.
Bùi Triết và Chu Lang che ô đứng trong mưa, mở to mắt trừng nhau.
“Chu thiếu gia, có thể đi nhờ xe không?”
“Giải quyết vấn đề tiền sửa chữa trước đã.” Chu Lang tức giận nói.
“Không phải anh không quan tâm sao?” Bùi Triết hơi kinh ngạc.
“Ông đây thất tình, muốn làm gì thì làm!” Chu Lang nói.
Bùi Triết nhún vai, tủm tỉm cười: “Được được, anh thất tình, anh tùy hứng.”
Chu Lang ném cái ô trong tay xuống, vành mắt đỏ lên: “Mẹ nói, ông đây thật sự thích cô ấy.”
…
“Đây là đâu?” Hứa Thâm Thâm nhìn ra ngoài cửa xe, gương mặt mờ mịt.
Lệ Quân Trầm không biết lấy một cái khăn bông ở đâu ra, trùm lên đầu cô, hai tay vò tóc cô.
“Đây là cục dân chính.” Anh lạnh lùng trả lời.
“Vì sao lại đến đây, chẳng lẽ anh muốn gạch hộ khẩu của em?” Hứa Thâm Thâm kinh ngạc hỏi.
“Gạch hộ khẩu của em làm gì? Anh muốn kết hôn với em!” Lực đạo trên tay Lệ Quân Trầm tăng thêm, nhưng bọn họ đến muộn, cục dân chính đã đóng cửa rồi.
Hứa Thâm Thâm ngây người.
Anh muốn kết hôn với cô?
Mình không nghe lầm chứ?
Cô đưa tay đè tay Lệ Quân Trầm lại, cúi đầu, khăn bông che khuất đôi mắt cô: “Lệ tiên sinh, anh có thích em không?”
“Thích.”Lệ Quân Trầm trả lời.
Hứa Thâm Thâm thâm trầm nói: “Nếu Chu Lang không xuất hiện, anh sẽ cưới em sao?”
“Sẽ không.” Ít nhất sẽ không nhanh như vậy.
Hứa Thâm Thâm vừa buồn bã, vừa mất mát: “Em không thể gả cho anh, không phải anh thật sự thích em.”
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn cô: “Thâm Thâm, em nói cho anh biết, thích là thế nào?”
“Thích một người là hi vọng người đó vui vẻ, cho dù mình có ở bên cạnh người đó hay không, đều hi vọng người đó hạnh phúc.” Hứa Thâm Thâm trả lời.
Lệ Quân Trầm cầm khăn bông, một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thâm Thâm: “Thâm Thâm, anh không hiểu, anh chỉ biết, cái anh muốn thì phải có được.”
“Đây là dục vọng chiếm hữu.” Hứa Thâm Thâm phản bác.
“Không sai, đây là dục vọng chiếm hữu, nói cách khác thì chính là thích, muốn chiếm em làm của riêng, nếu không thích thì anh muốn chiếm hữu em làm gì?” Giọng nói của Lệ Quân Trầm trầm thấp, mang theo mê hoặc.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, cảm thấy anh nói cũng có lý.
Nhưng có chỗ nào đó không đúng.
“Nhưng mà…” Hứa Thâm Thâm chần chờ nhìn anh.
“Thâm Thâm, em thích anh không?” Lệ Quân Trầm thâm trầm hỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK