• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có.” Nhiếp Tử San giả bộ điềm tĩnh trả lời: “Tôi còn phải đón tiếp những khách mời khác, hai người tùy ý.”

Hứa Thâm Thâm mỉm cười.

Nhiếp Tử San nhìn Lệ Quân Trầm một chút, xoay người rời đi.

“Vừa rồi cô ấy nhìn đồ trang sức rất lâu.” Hứa Thâm Thâm mím môi: “Món đồ trang sức này có lai lịch gì sao?”

Vốn dĩ là Lệ Quân Trầm tùy tiện lấy ra từ trong tủ sắt, nhưng bây giờ xem ra bộ trang sức này rất có vấn đề.

“Là của hồi môn của mẹ anh.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời.

Quý trọng như vậy?

Hứa Thâm Thâm có chút nơm nớp lo sợ nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Thứ quý giá quan trọng như vậy, nhỡ mất thì làm sao?”

“Mất rồi sẽ dùng cả đời em để đền bù.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Bởi vậy, Hứa Thâm Thâm, em dám làm mất thử xem!”

“Anh Lệ yên tâm, em có làm mất chính mình cũng sẽ không làm mất đồ trang sức đâu.” Cô thật sự không muốn cả đời sẽ nằm trong tay Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm hừ lạnh một tiếng, kéo cô đến khu ăn uống ở bên cạnh, tìm ít đồ cho cô lấp vào bụng.

Dẫu sao một khi cô đói bụng thì sẽ phơi bày ra một vài tính khí.

Hứa Thâm Thâm nhìn thấy đủ loại đồ ăn bày trước mắt, nhưng không có cảm giác thèm ăn gì.

Bởi vì cô vẫn luôn để ý đến sợi dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trên tay.

Hai món đồ này cũng giống như là gông xiềng vô hình, khống chế chặt lấy cô.

“Sao vậy?” Nhận thấy Hứa Thâm Thâm có chút bó chân bó tay, Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.

Hứa Thâm Thâm nhìn sâu vào anh: “Em sợ em vừa động thứ đồ này sẽ không còn nữa.”

Lệ Quân Trầm bật cười, nụ cười vô cùng tuyệt vời: “Vậy tôi đút cho em?”

Hứa Thâm Thâm ngẩn người, anh ấy không phải đang đùa chứ?

“Anh Lệ, nếu anh thật sự đút cho em, tít đầu của hai bản xã hội giới minh tinh giải trí nhất định đều là chúng ta.” Cô dám thề!

Lệ Quân Trầm dùng nĩa xiên một miếng thịt bò đưa đến bên miệng cô.

Hứa Thâm Thâm đờ người ra.

Bắt đầu từ lúc nãy đã có người không ngừng nhìn bọn họ, ánh mắt đó đều không chút che giấu.

Có ghen tị, có kinh ngạc, có khinh bỉ, còn có cả sự miệt thị không xem trọng.

Hứa Thâm Thâm do dự một chút, cô há miệng cắn.

Những xôn xao ở xung quanh cô đều nghe thấy.

Lệ Quân Trầm lại vô cùng dửng dưng, rút chiếc nĩa từ trong miệng cô ra, giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng: “Ăn nữa không?”

Hứa Thâm Thâm nhai kỹ miếng thịt bò mềm đó, mắt híp lại: “Anh Lệ, anh không đói sao?”

“Tôi thích nhìn em ăn hơn.” Lệ Quân Trầm cười dịu dàng.

Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Mùi vị của thịt bò này khá ngon.”

Lệ Quân Trầm gật đầu: “Em thích tôi có thể tìm đầu bếp đặc biệt làm cho em.”

Hứa Thâm Thâm khẽ chậc lưỡi, anh quá biết tán rồi.

May mà mình đã tu đến mức không bị dính thính rồi.

Cô cười híp mắt bước đến, cầm lấy chiếc nĩa trong tay anh, xiên một miếng thịt bò đưa đến bên miệng anh.

Vốn tưởng rằng kiểu đàn ông kiêu ngạo như vậy nhất định sẽ cảm thấy, không ngờ anh lại há miệng ăn.

Những tiếng xôn xao ở xung quanh lại càng lớn hơn.

Hứa Thâm Thâm nhìn xung quanh, nhận ra ánh mắt của mọi người vừa cổ quái vừa kỳ dị.

Đến mức thế sao, không phải chỉ là đút cho nhau ăn thôi sao.

Mặc dù đây chính là kết quả cô mong muốn.

Nhiếp Tử San cũng nghe thấy xì xào bên này, cô ta theo tiếng bàn luận nhìn qua, nhìn thấy bọn họ đút cho nhau ăn thân mật như vậy, mắt cô ta giống như là trúng độc.

Nhìn Lệ Quân Trầm vì Hứa Thâm Thâm mà hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc của mình, sao cô ta không tức giận chứ!

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, tiếp tục ăn, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.

Lúc này, đèn xung quanh dần tối lại, một chùm sáng lớn chiếu lên trên khán đài.

Nhiếp Tử San mặc một bộ váy dài mang phong cách Hy Lạp màu tím nhạt, cô ta chậm rãi bước lên khán đài.

Cô ta giống như một nữ vương khi đăng cơ, vừa thần thánh vừa trang nghiêm.

Cô ta bước đến trước micro bắt đầu phát biểu. Hứa Thâm Thâm không hề tò mò tới những thứ này, bởi vậy cô không nghe kỹ.

Nhưng đến cuối cùng, Nhiếp Tử San lại mời Lệ Quân Trầm cùng nhảy điệu đầu tiên.

Lúc này mới lúng túng.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tò mò đến.

Bọn họ không biết Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San từng có một khoảng thời gian bên nhau.Thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là tiết mục hài đặc sắc khi hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông.

Hơn nữa Hứa Thâm Thâm lại bại toàn tập!

Nhiếp Tử San từ trên khán đài bước xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm, cô ta bước về phía bên này.

Lệ Quân Trầm đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ nhìn cô ta.

“Quân Trầm, anh sẽ không không giữ thể diện cho em như vậy chứ?” Cô ta đến gần, giọng nói nhẹ nhàng.

Lệ Quân Trầm khẽ cau mày.

Nhiếp Tử San lại gần thêm một bước, giọng nói mang theo sự cầu khẩn: “Xin anh, đừng để em khó xử.”

Nếu anh thật sự từ chối mình, sau này mình sẽ phải đứng ở chỗ này thế nào đây?

Lệ Quân Trầm nhíu chặt mày.

Không biết là anh đang do dự hay nghĩ điều gì.

Hứa Thâm Thâm đứng ở một bên, trong lòng nghĩ mình có nên làm gì hay không?

Nếu như cô không làm gì, để mặc cho Nhiếp Tử San đưa người đi, kẻ mất mặt là cô.

“Lệ…” Cô vẫn chưa nói xong liền bị Diệp Tiêu Nhiên không biết từ đâu bước đến kéo lấy cổ tay cô.

Nhiếp Tử San cũng giơ tay nắm lấy tay của Lệ Quân Trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, chuẩn bị dẫn Lệ Quân Trầm đi.

Hứa Thâm Thâm hất Diệp Tiêu Nhiên ra, cô tiến lên trước cũng kéo lấy tay Lệ Quân Trầm: “Không cho phép anh đi!”

“Hứa tiểu thư, bây giờ cũng không phải là lúc cô muốn làm gì thì làm.” Nhiếp Tử San lạnh lùng nhìn Hứa Thâm Thâm, không có ý định buông tay.

“Tôi không tùy hứng.” Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu, đôi mắt to rõ nhìn Lệ Quân Trầm vẫn đang lạnh lùng, cô cắn môi: “Đừng đi.”

Cô cũng đang cầu xin anh.

Người xung quanh cũng tụ lại xem.

Diệp Tiêu Nhiên muốn khuyên Hứa Thâm Thâm buông tay, nhưng bị Chung Ngưng không biết từ đâu đến ngăn lại.

“Diệp tổng, nếu anh dám liên kết với người phụ nữ đáng chết đó ức hiếp Thâm Thâm nhà tôi, đừng trách tôi không khách khí!” Chung Ngưng nói với giọng uy hiếp đáng sợ.

Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn cô ta: “Cô là ai?”

Chung Ngưng không nói, chỉ liếc nhìn sang một bên.

Hứa Thâm Thâm từng lạnh lùng cao ngạo, bây giờ lại vì một vài thứ có lẽ có mà tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác, điều này khiến cô rất đau lòng.

“Hứa tiểu thư, cô có tư cách gì không để cho anh ấy đi?” Nhiếp Tử San cười lạnh lùng, cô ta có thể chắc chắn một chuyện, từ đầu đến cuối Lệ Quân Trầm cũng chưa từng thừa nhận thân phận của Hứa Thâm Thâm.

Anh cưng chiều cô, yêu cô, thương cô, nhưng không có cách nào cho cô một thân phận quang minh chính đại.

Cho nên mình vẫn có cơ hội thắng.

Hứa Thâm Thâm run lên, cô ta nói không sai.

Mình có tư cách gì?

Thậm chí quan hệ khế ước của bọn họ Lệ Quân Trầm cũng nói cho Nhiếp Tử San, có lẽ anh định giải thích điều gì với Nhiếp Tử San nên mới nói ra như vậy.

Nghĩ tới đây tay kéo Lệ Quân Trầm của Hứa Thâm Thâm có chút buông lỏng.

Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày.

Nhiếp Tử San thấy đây là một cơ hội tốt, dùng sức kéo Lệ Quân Trầm qua.

Hứa Thâm Thâm cảm giác tay mình vừa buông ra, trong lòng liền theo đó trở nên trống rỗng.

Thấy Lệ Quân Trầm bị Nhiếp Tử San kéo đi, trái tim cô rất đau.

Không!

Cô không thể cứ buông tay như vậy!

Ít nhất trong thời gian một năm này, Lệ Quân Trầm vẫn là của cô!

Cô lại lần nữa bước đến, lần này cô trực tiếp ôm lấy eo của Lệ Quân Trầm.

Nhiếp Tử San cắn răng: “Hứa Thâm Thâm, cô xong chưa hả?”

“Anh Hứa, anh từng nói đồng ý cho em giải thích mối quan hệ của chúng ta ở bên ngoài như thế nào cũng được, có phải không?”Hứa Thâm Thâm hỏi một cách nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK