“Sao cô lại đến đây?” Lệ Quân Trầm nhíu mày.
“Em đến đưa sủi cảo cho hai người.” Nhiếp Tử San khẽ cười, đi đến cạnh giường nhìn Hứa Thâm Thâm: “Cô cảm thấy thế nào rồi?”
Đột nhiên hỏi han ân cần, khiến Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc, đồng thời cảm thấy không thoải mái.
“Tôi rất tốt, cảm ơn cô quan tâm.” Thái độ của Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt.
Quan hệ của cô và Nhiếp Tử San rất xấu hổ.
Một người là bạn gái cũ của Lệ Quân Trầm, một người là tình nhân, luôn có ái muội không nói rõ được.
Hơn nữa, Nhiếp Tử San thể hiện rất hào phóng, giống như càng làm nổi bật thân phận tình nhân của Hứa Thâm Thâm.
Nhưng thật ra, bây giờ Lệ Quân Trầm vẫn độc thân, cùng lắm thì cô chỉ là người tình mà thôi.
“Tôi nấu sủi cảo, có muốn ăn không?” Nhiếp Tử San dịu dàng cười, thái độ khác hẳn lúc trước.
Hứa Thâm Thâm mệt đến mức không muốn ăn, nhưng nếu không ăn, sẽ không nể mặt cô ta, hơn nữa, Lệ Quân Trầm vẫn ở đây.
Cô giật mình, cổ áo tắm nới rộng, lộ da thịt trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, có dấu hôn đậm nhạt, có thể thấy Lệ Quân Trầm rất thích hôn xương quai xanh của cô.
Nhiếp Tử San cứng người một chút, nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy sủi cảo ra.
Cô ta rất muốn xoay người rời đi, nhưng lại nghĩ, mình không thể cho bọn họ có quá nhiều thời gian riêng tư được, cho nên cứ ngồi ì không đi.
“Thâm Thâm, cô nếm thử đi.” Nhiếp Tử San đặt sủi cảo xuống trước mặt cô.
Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm, xem ý anh.
“Muốn ăn thì ăn.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói.
Hứa Thâm Thâm lại cảm thấy anh cũng đang làm khó người khác.
Cô cầm đũa, bỏ một miếng sủi cảo vào trong miệng, chỉ là sủi cảo bình thường, còn không ngon bằng dì giúp việc trong nhà làm.
Nhưng cô vẫn nể tình khen ngợi: “Ăn ngon.”
Nhiếp Tử San kiêu ngạo cười, xoay người nói với Lệ Quân Trầm: “Quân Trầm, anh cũng ăn đi, em làm nhân tươi anh thích ăn nhất đấy.”
Lệ Quân Trầm rót một cốc nước ấm cho Hứa Thâm thâm, lạnh lùng nói: “Để cho Thâm Thâm ăn, nhìn cô ấy rất thích.”
Đôi mắt đen nhánh của Hứa Thâm Thâm hiện lên chút buồn bực, cô không có thích!
Quan trọng nhất là, đây là sủi cảo mà bạn gái cũ của anh làm.
Đối với cô, thật sự rất khó nuốt.
Lệ Quân Trầm đưa cốc nước đến, trầm giọng nói: “Từ từ ăn, đừng vội.”
Hứa Thâm Thâm ngậm miệng cốc, chờ Lệ Quân Trầm đút cho cô, tay cô cũng không chạm vào cốc.
Lệ Quân Trầm cũng không mặc kệ, rất tự nhiên nâng cao lên.
Bọn họ nhìn giống như một đôi yêu nhau đã nhiều năm, tất cả đều tự nhiên như vậy.
Nhìn Lệ Quân Trầm ôn nhu, săn sóc Hứa Thâm Thâm, trong lòng Nhiếp Tử San hụt hẫng, tại sao anh lại đối xử tốt với Hứa Thâm Thâm như vậy!
“Công ty còn có chuyện, em đi trước đây.”Cuối cùng Nhiếp Tử San cũng không chịu nổi nữa, cô ta để hộp cơm xuống, rồi xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm nuốt miếng sủi cảo xuống: “Cô ta giận rồi.”
“Ừ.” Lệ Quân Trầm đặt cốc nước, ngồi xuống, không định đuổi theo.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Anh không đi an ủi à?”
“Không cần, cô ta cũng không phải trẻ con.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm than thở, nhất định bọn họ cãi nhau rồi.
“Anh thật sự không ăn sủi cảo à?” Hứa Thâm Thâm nói sang chuyện khác.
Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua hộp sủi cảo: “Buổi chiều tôi phải đến công ty, không thích hơi thở nặng mùi.”
Phốc!
Hứa Thâm Thâm bật cười, sủi cảo có rau hẹ, nếu phải ra ngoài làm việc, quả thật không nên ăn.
Cô không tưởng tượng được, trên người Lệ Quân Trầm có mùi rau hẹ sẽ như thế nào.
Càng không tưởng tượng được, ngộ nhỡ răng anh bị rau hẹ dính vào thì sao.
Nhìn cô cười vui vẻ như vậy, Lệ Quân Trầm lại đen mặt, không cần hỏi cũng đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì.
Hứa Thâm Thâm thấy anh không vui, lập tức ngừng cười: “Anh đi làm đi, tôi ở bệnh viện một mình cũng được.”
“Tôi chỉ đi ba tiếng, cô thành thật một chút.” Lệ Quân Trầm dặn dò.
Hứa Thâm Thâm gật đầu.
Tuy rằng mỗi lần Lệ Quân Trầm dặn dò như vậy, hình như cô đều không nghe lời.
Lệ Quân Trầm rời đi cũng không yên tâm, cố tình dặn dò hộ sỹ nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm u oán: “Tôi không phải trẻ con.”
Lệ Quân Trầm thong thả mặc tây trang, lạnh lùng nói: “Hứa Thâm Thâm, cô dám không nghe lời, tôi sẽ lấy dây lưng đánh mông cô.”
Hứa Thâm Thâm nghe đã thấy đau, ngượng ngùng gật đầu: “Được, tôi không đi đâu.”
Bây giờ cô đang bị bệnh, có thể đi đâu chứ.
Thấy Lệ Quân Trầm phải đi, cô bỗng nhiên giang hai tay ra: “Lệ tiên sinh, ôm một cái.”
“Cô đâu phải trẻ con!”Lệ Quân Trầm có chút mất tự nhiên.
Hứa Thâm Thâm thất vọng buông tay, nhưng eo cô bỗng nhiên bị xiết chặt, Lệ Quân Trầm đã đi đến, ôm cô vào lòng.
Bàn tay dày rộng của anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng.
Hứa Thâm Thâm rất hưởng thụ, thật ấm áp.
Chờ Lệ Quân Trầm đi rồi, Hứa Thâm Thâm lấy ipad ra chơi game.
Nửa tiếng sau, cô cảm thấy đói bụng.
Đúng rồi, bánh kem hôm qua còn, cô có thể ăn.
Cô xuống giường tìm hộp bánh kem dưới bàn trà, nhưng khi mở ra lại phát hiện bên trong đã không còn bánh kem nữa.
Hôm qua rõ ràng còn rất nhiều mà.
Chẳng lẽ Lệ Quân Trầm lại ăn hết?
Nghĩ đến đây, cô đưa tay ôm mặt, ngốc nghếch cười.
Anh ăn hết, chứng tỏ bánh kem rất ngon đúng không?
Không biết vì sao, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
….
Một mình Hứa Thâm Thâm ở trong phòng chơi game, bỗng nhiên có một người đứng ngoài cửa.
Cô cảm thấy có người đang nhìn mình, thả ipad xuống, nhìn về phía cửa.
Cánh cửa mở ra một khe hở, cô chỉ nhìn thấy một bóng người, không biết đó là ai.
“Ai vậy?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào.
“Bạch Quang Huy?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, sao ông ta lại đến đây?
Bạch Quang Huy đi vào, không ngờ phía sau còn có Nguyễn Thanh Uyển nữa.
Bọn họ cùng đến, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, châm chọc: “Hôn lễ hôm qua tôi đâu có làm gì, hai người đến tìm tôi làm gì?”
“Thâm Thâm, chúng tôi đến tìm cô là có chuyện muốn thương lượng.” Bạch Quang Huy hắng giọng, nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh Uyển, sau đó nhìn cô nói: “Chúng tôi hi vọng cô và Quân Trầm sớm sinh một đứa con.”
Sinh con?
Hứa Thâm Thâm ngây người.
Cho đến nay, người không làm theo kịch bản là cô, sao bây giờ bọn họ cũng không đi theo kịch bản rồi?
“Tôi có thể hỏi vì sao không?” Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm sâu xa.
Mấy ngày trước, Nguyễn Thanh Uyển còn tìm cô, muốn cô rời khỏi Lệ Quân Trầm, sao bây giờ lại đổi ý.
Sự thay đổi này cũng thật nhanh.
Chuyện nhất định không đơn giản như vậy!
Hết chương 79.