"Mang tôi đi nơi nào?" Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi, làm người trong cuộc cô có quyền được hỏi.
"Nước Anh." Trạm Hoàng Vũ nói với cô bằng giọng điệu rất bình thản và dịu dàng, nhưng khi nhìn Lệ Quân Trầm, ánh mắt anh ta lại vô cùng âm u.
Lệ Quân Trầm hé mắt, nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm cười một tiếng, ôm lấy hông của anh, nói với Trạm Hoàng Vũ: "Trạm tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không đi đâu hết."
Đôi mắt đen như nước sơn của Lệ Quân Trầm trầm trầm.
"Thâm Thâm, đây là thời cơ tốt nhất để cô rời khỏi anh ta, chẳng lẽ cô muốn bị người ta đâm sau lưng cả đời sao? " Trạm Hoàng Vũ thâm trầm hỏi, thấy Hứa Thâm Thâm bị người khác nói xấu, anh đều khó chịu hơn bất cứ kẻ nào.
Hứa Thâm Thâm đã sớm lạnh nhạt rồi, "Tôi không quan tâm."
Trạm Hoàng Vũ vô cùng đau đớn nhìn cô, "Cái cô nhóc này, thật là. . ."
Hứa Thâm Thâm khẽ than thở, "Tôi thật sự sẽ không rời khỏi Lệ tiên sinh, cảm ơn anh vì đã đối tốt với tôi như vậy."
"Thâm Thâm, tôi sẽ khiến cô tin tưởng tôi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện đi theo tôi. " Trạm Hoàng Vũ vẫn không từ bỏ ý định mang cô đi.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, "Trạm tiên sinh, đi thong thả."
Trạm Hoàng Vũ bất đắc dĩ rời đi.
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn Hứa Thâm Thâm ôm eo mình, ánh mắt thoáng ánh lên sự dịu dàng, anh vươn tay vuốt ve gương mặt của cô, có phần yêu thương.
"Có phải là anh rất cảm động không?" Hứa Thâm Thâm cười hỏi.
Lệ Quân Trầm dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn cô, không nói gì.
"Lệ tiên sinh, tôi bắt đầu muốn đối phó với Diệp gia rồi." Hứa Thâm Thâm ngửa đầu nhìn anh, "Giúp tôi nhé."
"Được." Lệ Quân Trầm cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Cô không hề vứt bỏ anh.
Cô nói cái gì thì chính là cái đó.
――
Hai ngày sau, rốt cuộc Hứa Thâm Thâm cũng xuất viện.
Cô có cảm giác như trút được gánh nặng, nếu cứ còn ở bệnh viện thêm nữa, cô cảm giác mình sẽ phát điên lên mất.
Thế nên ngày hôm sau, cô lập tức đi làm.
Đương nhiên là lén lút.
Đợi Lệ Quân Trầm đi trước, cô mới thay quần áo, cũng lặng yên không một tiếng động rời khỏi biệt thự Danh Sơn.
Vừa đến công ty, chuyện thứ nhất cô làm chính là liên lạc với Nhiếp Tử San, hỏi vè chuyện Nhiếp Văn Du làm người phát ngôn.
Hứa Thâm Thâm thế mới biết, ở nước Mỹ Nhiếp Văn Du là một người mẫu châu Á cũng có chút danh tiếng.
Nói tới phí phát ngôn, Hứa Thâm Thâm cười nói: "Nhiếp tổng, cô biết tập đoàn Hứa thị chúng tôi không có nhiều tiền mà."
Nhiếp Tử San nhíu mày, "Nhưng Văn Du cũng sẽ không tự hạ thấp giá trị con người mình xuống."
"Mọi chuyện đều có thể thương lượng." Hứa Thâm Thâm cũng không có ý để tuột mất con cá lớn này khỏi tay, "Nếu bên cô đầu tư cho cái nhãn hiệu này, tôi có thể cho bên cô một phần lợi nhuận, điều kiện chính là để cho Văn Du là người phát ngôn miễn phí."
"Cô hào phóng thế ư?" Nhiếp Tử San không quá tin tưởng cô, suy cho cùng Hứa Thâm Thâm ở trong suy nghĩ của cô ta là loại người sẽ không bỏ qua bất cứ lợi ích nào.
"Dĩ nhiên." Hứa Thâm Thâm mỉm cười, lợi dụng cái nhãn hiệu mỹ phẩm này và độ nổi tiếng của Nhiếp Văn Du, cô muốn đánh mở sang thị trường Âu Mỹ, đem từ đó sẽ kéo lên danh tiếng của tập đoàn Hứa thị.
Nhiếp Tử San suy nghĩ một lúc, "Được rồi, trưa nay hai ta cùng ăn bữa cơm đi?"
"Vâng." Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt, không biết có phải là Nhiếp Tử San lại muốn nói cái gì đó với cô không.
Hứa Thâm Thâm đi ra từ trong phòng làm việc, thấy Diệp Mạc Phàm cũng vừa đi vào.
"Diệp thiếu gia, đợi chút." Hứa Thâm Thâm mỉm cười đi tới.
Bây giờ Diệp Mạc Phàm nghe thấy giọng nói của Hứa Thâm Thâm thôi cũng đã cảm thấy nhức đầu, anh ta lui về phía sau một bước, nhìn cô, giọng điệu không tốt, "Làm gì?"
"Có phải là anh đi nhầm chỗ rồi không?" Hứa Thâm Thâm ôm hai tay, lia mắt đánh giá anh ta.
"Không hề." Diệp Mạc Phàm lạnh lùng nói.
"Diệp thiếu gia đang giả vờ hồ đồ sao?" Ánh mắt Hứa Thâm Thâm chợt trầm xuống, "Lúc trước đã nói rồi, tôi sẽ hợp tác với tập đoàn Hoàn Vũ, còn anh sẽ phải cút ra khỏi tập đoàn Hứa Thị."
Mặt Diệp Mạc Phàm liền biến sắc, hai tai nóng lên, khẽ cắn răng, "Tôi biết rồi!"
Thật ra thì anh ta vẫn luôn nhớ tới chuyện này.
Chẳng qua mấy ngày Hứa Thâm Thâm nằm viện, anh ta vẫn chưa đi.
"Vậy là anh tới thu dọn đồ đạc hả?" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười nói, "Thu thập thời điểm cũng đừng lấy đi không thuộc về vật của ngươi."
Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức xanh mặt, "Thâm Thâm, cô quá độc ác."
"Cảm ơn vì đã khích lệ." Hứa Thâm Thâm cũng không quan tâm anh ta nói chính mình như thế nào, bây giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đôi mắt đen của Diệp Mạc Phàm chìm chìm nổi nổi, nhìn Hứa Thâm Thâm với ánh nhìn khó hiểu, hỏi: "Cô còn muốn làm cái gì nữa?"
"Xem anh biến khỏi đây đó." Hứa Thâm Thâm cười nói.
"Cô!" Diệp Mạc Phàm mang theo hận ý nhìn cô.
"Phiền anh nhanh lên một chút, tôi bề bộn nhiều việc, tôi muốn dùng gian phòng này làm phòng làm việc." Hứa Thâm Thâm lạnh lùng mà nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Diệp Mạc Phàm mặt đỏ tới mang tai, anh chẳng qua là tới một ít phần giấy tờ, nhưng là bây giờ Hứa Thâm Thâm nhưng muốn đuổi anh đi.
"Hứa Thâm Thâm, dù tôi đi, nhưng tôi vẫn là cổ đông của công ty, hẳn là nên để cổ đông quyết định tôi đi hay ở chứ?" Giọng của anh ta trầm trầm.
"Nói vậy là anh định không giữ lời?" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn anh ta, "Có thể, chỉ cần anh dám thừa nhận anh đường đường nhị thiếu của Diệp gia, nói không giữ lời, ức hiếp phụ nữ là được rồi."
Hô hấp của Diệp Mạc Phàm có phần dồn dập, đối mặt hành động gây hấn của Hứa Thâm Thâm, anh ta lại không có khả năng chống trả.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh, "Muốn đấu với tôi ư, đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Trước kia, là cô nhường anh ta, bây giờ thì không cần phải làm thế nữa rồi.
Diệp Mạc Phàm đi vào dọn đồ dưới ánh mắt châm chọc của cô.
Nhân viên làm việc cũng đi tới, tò mò nhìn.
Hứa Thâm Thâm nhếch khóe miệng lên cười lạnh.
Diệp Mạc Phàm dọn đồ xong, chuẩn bị rời đi.
Hứa Thâm Thâm lại cười nói: "Đợi một chút."
"Cô còn muốn làm gì?!" Diệp Mạc Phàm cực kỳ phẫn nộ hỏi.
"Tôi muốn kiểm tra một chút." Hứa Thâm Thâm chặn ở trước mặt của anh ta, "Tôi nói rồi, tôi không cho anh mang đi bất kỳ thứ gì thuộc về nơi này!"
"Hứa Thâm Thâm, cô đừng quá khinh thường người khác!" Diệp Mạc Phàm biết nếu anh ta để cho Hứa Thâm Thâm được như ý, anh ta sẽ mất sạch mặt mũi.
Hứa Thâm Thâm hừ lạnh: "Sao lại chột dạ thế? Xem ra anh thật sự cầm đi thứ không nên cầm."
Diệp Mạc Phàm cắn răng, loảng xoảng bỏ cái thùng trên tay xuống chiếc bàn bên cạnh, "Cô kiểm tra đi!"
"Thế thì tôi đây sẽ không khách sao." Hứa Thâm Thâm vén ống tay áo lên, đi tới, lật úp sấp đổ cái thùng của anh ta ra.
Mặt Diệp Mạc Phàm xanh lè.
"Diệp thiếu gia dù không tính là quân tử, nhưng biểu hiện hôm nay vẫn rất không tệ, thế mà lại không mượn gió bẻ măng." Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười nói, "Chẳng qua cái chuyện đã đi ngoại tình còn muốn chiếm lấy gia sản của vị hôn thê, cả đời này anh đừng mơ rũ sạch!"
Lồng ngực Diệp Mạc Phàm phập phồng không ngừng, anh ta chưa từng bị ai châm chọc như vậy.
Hiện tại anh ta mới nhìn thấy rõ sự lợi hại của Hứa Thâm Thâm.
"Biến đi!" Hứa Thâm Thâm ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Mạc Phàm nhìn cái thùng đồ kia, cũng không muốn lấy nữa, xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm lại càng không khách sáo, "Vứt hết đống đồ này đi!"
Hai nhân viên đứng ở bên cạnh lập tức làm theo, hiện tại ở công ty này là Hứa Thâm Thâm định đoạt, ai dám nói không.
Diệp Mạc Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm, khoản nợ này anh ta sẽ nhớ kỹ.
Ánh mắt Hứa Thâm Thâm sâu thăm thẳm, "Chuyển đồ đạc của tôi vào đi, trước khi tôi trở về phải chuẩn bị xong."
"Vâng thưa Hứa tổng." Lâm Tư Kỳ đứng ra lên tiếng đáp lời, một câu Hứa tổng này cũng là nói cho mọi người nghe, rất nhanh công ty sẽ phải vật quy nguyên chủ.
Hết chương 88.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK