“Hứa Thâm Thâm, cô mặc thế này đi tham gia hôn lễ, tôi đoán có lẽ tất cả đàn ông đều sẽ bị cô câu mất hồn phách rồi.” Không phải Tông Tranh Vanh nịnh cô, mà anh ta đang nói thật.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vậy nếu như Lệ Quân Trầm không để ý đến tôi, tôi đành nhờ Tông tiên sinh chiếu cố tôi một chút, quá nhiều đàn ông vây quanh, tôi cũng rất khó xử mà.”
Tông Tranh Vanh không cười nổi: “Thâm Thâm, cô không thể khiêm tốn một chút được sao?”
“Không thể.” Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Khiêm tốn giúp người ta tiến bộ, khiến lòng người ta dễ chịu hơn.”
Tông Tranh Vanh thực sự bó tay luôn rồi.
Anh ta xách bánh kem, cùng Hứa Thâm Thâm đang đi đôi giày cao gót rời khỏi bệnh viện.
“Thâm Thâm, cô phải đồng ý với tôi, tham gia xong hôn lễ lập tức trở về bệnh viện!” Tông Tranh Vanh vừa lái xe vừa không yên lòng dặn dò.
Đừng nhìn cô trang điểm như thế, nhưng anh ta vẫn nhìn ra được thật ra cô không hề có chút tinh thần nào, sắc mặt tái nhợt đến mức dọa người.
Hứa Thâm Thâm hiểu rõ tình hình thân thể của mình, chỉ khẽ cười nhẹ: “Tôi biết rồi.”
Sao mà những người đàn ông mà cô gặp phải đều thích ra lệnh cho cô thế này.
Lúc bọn họ đến nhà họ Bạch thì đã hơi muộn.
Đa phần mọi người đều đã tới.
Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San cũng đã đến.
Lúc hai người họ bước vào, mọi người xung quanh không khỏi xôn xao thảo luận với nhau mấy câu.
Trước kia người luôn đi cùng với Lệ Quân Trầm đều là Hứa Thâm Thâm, sao mà lần này lại đổi người rồi.
Xem ra thiên kim tiểu thư bị sa cơ thất thế Hứa Thâm Thâm vẫn không ra gì rồi.
Diệp Tiêu Nhiên không nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, nhưng lại thấy Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San đi chung với nhau, cảm thấy hơi kinh ngạc một chút.
Anh ta nghênh đón, hỏi thẳng luôn: “Thâm Thâm đâu?”
“Không biết.” Giọng Lệ Quân Trầm vừa lạnh vừa trầm.
Trong lòng Nhiếp Tử San rất đắc ý, cô ta nhẹ giọng nói: “Cô ấy và Tông Tranh Vanh ở cùng với nhau, không biết đi đến nơi nào.”
Diệp Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày: “Không thể nào.”
Anh ta hiểu rõ Hứa Thâm Thâm, buông tha con cá lớn Lệ Quân Trầm mà không hề cắn chặt, sao lại có thể thông đồng với Tông Tranh Vanh được cơ chứ.
Trong chuyện này nhất định có vấn đề!
“Chẳng có gì là không thể, tuổi tác bọn họ tương đương, cũng được coi là trai tài gái sắc rồi.” Nhiếp Tử San khẽ cười cười, thật hi vọng hai người này sẽ mãi mãi đừng xuất hiện.
Diệp Tiêu Nhiên mím môi, tỏ vẻ nghiêm túc: “Không phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Lệ Quân Trầm không đáp lại, bởi vì đến anh còn chẳng có tung tích của cô.
Cũng chính vào lúc này, mọi người đồng loạt phát ra tiếng cảm thán, chỉ thấy Hứa Thâm Thâm đang kéo cánh tay Tông Tranh Vanh, chậm rãi đi tới.
Lệ Quân Trầm nhíu chặt lông màu, cô gái này có chỗ nào xảy ra chuyện chứ, rõ ràng là sống rất tốt.
Còn chính anh đây thì ngược lại, chật vật biết bao.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Nhiếp Tử San đứng bên người Lệ Quân Trầm, dường như trong lòng cô đã hiểu rõ điều gì đó.
“Muốn qua đó sao?” Tông Tranh Vanh nhíu mày hỏi.
“Không cần, tôi đến gặp Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện trước.” Hứa Thâm Thâm nghĩ, nếu như Lệ Quân Trầm đã không muốn nhìn thấy cô thì sao cô còn phải làm khó chính mình, tự rước lấy sự khó chịu.
Cho nên cô không hề đi về hướng bên đó, mà đi gặp Diệp Mạc Phàm trước.
Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm đi vào, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh sợ cái gì, tôi đã đồng ý với anh trai của anh rồi, tối nay tôi không phải đến tìm anh.”
Diệp Mạc Phàm tức giận đến mức khóe miệng cũng méo luôn: “Vậy đúng là phải cám ơn.”
“Đừng khách sáo.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười nhẹ.
Tông Tranh Vanh lại cảm thấy hơi lo lắng nhìn cô, bởi vì tay cô đang run.