Hứa Thâm Thâm xem tin tức thời sự trong ti vi, vừa nghe vừa nhìn người nào đó ngồi bên cạnh mình đọc sách vô cùng nhàn nhã.
Sau khi nghe xong tin tức có mới kinh ngạc hỏi: “Là anh làm sao?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng gật đầu: “Vẫn chưa hài lòng sao?”
Cô gật đầu, rất hài lòng rồi.
“Không cần biết, nếu Diệp gia nhất định muốn tìm em thì em cứ hét giá thật cao là được.” Lệ Quân Trầm bĩnh tĩnh nói.
“Vậy em có thể ra giá bao nhiêu?” Hứa Thâm Thâm há hốc miệng.
“Tùy tâm trạng của em.” Ánh mắt của Lệ Quân Trầm sâu lắng mang theo sự nuông chiều.
Hứa Thâm Thâm nghiêng đầu gối lên vai của anh: “Em muốn toàn bộ tập đoàn Hứa thị.”
Chỉ có như vậy thì cô mới yên tâm được.
“Ừm, em quyết định đi.” Đôi mày của Lệ Quân Trầm uy nghiêm và ngang tàng.
Hứa Thâm Thâm nũng nịu nhìn anh: “Diệp gia sẽ đồng ý chứ?”
“Không đồng ý cũng phải đồng ý, tập đoàn Hứa thị chỉ là bệ đỡ cho họ, tuy kiếm tiền tốt hơn các công ty con dưới trướng nhưng bởi vì anh, Hoàn Vũ và cả Lập Đức đã rút vốn khiến cho công ty mẹ chịu tổn thất nặng nề, cho nên hiện giờ họ không thể không vứt bỏ cục nợ đó đi.” Lệ Quân Trầm khẽ giải thích.
“Có lẽ họ cũng sẽ không cho không chúng ta đâu.” Hứa Thâm Thâm tỉnh táo: “Chắc là phải đưa ra điều kiện gì đó.”
Lệ Quân Trầm nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, ánh mắt lành lạnh: “Có anh ở đây, em sợ gì chứ?”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười vui vẻ: “Có anh ở đây em không sợ gì hết.”
Lệ Quân Trầm cong môi, rụt tay mình lại tiếp tục đọc sách.
Hứa Thâm Thâm ôm lấy cổ anh giống như con gấu kaola dính trên người anh, cô ghé sát mặt lại, chạm mũi và mũi của anh: “Lệ tiên sinh, chuyện lần trước anh muốn cưới em có được coi là sự thật không?”
Lệ Quân Trầm cười một tiếng: “Coi là sự thật, sao thế em muốn kết hôn sao?”
“Em không kế hôn.” Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ kiên quyết.
Lệ Quân Trầm trùng xuống.
“Em muốn đợi khi nào tập đoàn Hứa thị trở nên hùng mạnh trong tay em, em trở thành người tốt hơn thì lúc đó em mới kết hôn với anh.” Hứa Thâm Thâm cười ấm áp: “Em muốn cho mọi người biết rằng em thực sự xứng với anh.”
“Ngu ngốc.” Lệ Quân Trầm dịu dàng: “Trên thế giới này, ngoài em ra không có ai xứng với anh cả.”
Hứa Thâm Thâm đỏ bừng mặt, đôi mày cong lên: “Đúng rồi, chỉ có em mới xứng với anh cho nên anh không được đi tìm người phụ nữ nào khác nữa.”
Lệ Quân Trầm nhéo mũi cô: “Dám ra lệnh cho anh nữa sao!”
“Em là thân nô lệ con hát đổi đời, sau này hãy gọi em là nữ vương đại nhân.” Hứa Thâm Thâm yêu kiều.
Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, nắm lấy hai tay cô rồi nhấn cô xuống ghế sofa.
“Anh làm gì thế?” Hứa Thâm Thâm lo lắng dì Tiêu sẽ đột nhiên đi ra.
“Nữ vương đại nhân đúng không, vậy tôi muốn xem nữ vương đại nhân thở gấp sẽ thế nào?” Lệ Quân Trâm nhìn cô đắm đuối.
Đôi má trắng nõn của Hứa Thâm Thâm đỏ ửng lên.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn, ôm lấy cô: “Chúng ta thử xem nào.”
“Đừng mà, giờ là ban ngày đó.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Ban ngày mà làm chuyện đó không tốt lắm đâu.”
Lệ Quân Trầm cười đắm đuối: “Nữ vương cũng quan tâm người khác nghĩ thế nào sao?”
Hứa Thâm Thâm ỉu xìu xìu.
“Hôm nay nữ vương hãy thống trị tôi đi nào.” Lệ Quân Trầm cắn đôi môi đỏ hồng của cô rồi ôm cô lên tầng.
-----
Gần tối.
Hứa Thâm Thâm đang ngủ.
Lệ Quân Trầm đã dậy đi tắm.
Lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên khiến Hứa Thâm Thâm tỉnh giấc.
Cô vươn tay với lấy điện thoại rồi trả lời điện thoại trong mơ hồ: “A lô.”
“Thâm Thâm là anh đây.” Giọng của Diệp Tiêu Nhiên trầm thấp vang lên trong điện thoại.
Trong nháy mắt Hứa Thâm Thâm liền tỉnh táo ngay lập tức, quả nhiên Lệ Quân Trầm nói đúng rồi, Diệp gia không chịu được nữa rồi.
“Hóa ra là Diệp tổng.” Cô giả vờ vô cùng kinh ngạc.
Diệp Tiêu Nhiên biết cô giả vờ khẽ cười nói: “Lệ Quân Trầm chắc đã nói cho em biết rồi, anh sẽ có thể gọi cho em.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Dự đoán của Lệ tiên sinh luôn luôn chuẩn xác tới kinh người.”
Nghe thấy cô khen ngợi Lệ Quân Trầm Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy buồn vô cớ: “Thâm Thâm, anh nghĩ là qua việc này chắc chắc chắn em sẽ càng một lòng một dạ với anh ta.”
“Cho nên Diệp tổng không cần phải dây dưa với tôi làm gì.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
Diệp Tiêu Nhiên cười nghẹn ngào, sao anh ta có thể làm được.
“Tối nay cùng đi ăn cơm nhé, chắc em cũng hiểu là vì sao đúng không.” Diệp Tiêu Nhiên trầm giọng xuống.
“Đương nhiên tôi biết, Lệ tiên sinh nói tôi có thể hét giá cao đó.” Hứa Thâm Thâm hững hờ cười một tiếng: “Đến lúc đó Diệp tổng cũng đừng quá sợ hãi.”
Diệp Tiêu Nhiên nghe thấy vậy cười một cách bất đắc dĩ: “Vậy thì phải xem xem mong muốn của em nhiều tới đâu.”
Hứa Thâm Thâm cười tắt điện thoại đi, lập tức xoay người ngồi dậy đi tới gõ cửa phòng tắm.
“Lệ tiên sinh, Diệp Tiêu Nhiên đã gọi điện cho em.” Cô nói, giọng điệu vô cùng phấn khích.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm im bặt, Hứa Thâm Thâm không thể đợi được nữa đẩy cửa phòng tắm ra, cô không để ý tới bậc cửa dưới chân, ngã nhào về phía trước.
Lệ Quân Trầm nhanh tay ôm chặt lấy cô nên mới không khiến đầu cô bị đập xuống sàn nhà.
Nhưng cơ thể của anh cũng lảo đảo vài bước, mắt cá chân bị trẹo, ôm Hứa Thâm Thâm ngã lăn ra đất.
Hứa Thâm Thâm biết mình đã gây chuyện rồi, sợ tới mức trắng bệch mặt mũi: “Lệ Quân Trầm, anh không sao chứ?”
Sắc mặt Lệ Quân Trầm cũng hơi tái, ánh mắt trầm xuống: “Anh không sao.”
“Sắc mặt anh không tốt chút nào, để em gọi điện gọi xe cứu thương.” Hứa Thâm Thâm vội vàng.
“Đứng lại!” Lệ Quân Trầm giữ chặt tay cô: “Chút thương tích này đâu cần gọi xe cứu thương, lấy áo choàng tắm cho anh.”
Hứa Thâm Thâm hơi ngẩn người ra, lúc này phát hiện cả người đang không một mảnh vải che thân, đôi chân thon dài của anh thực sự rất quyến rũ.
Cô lập tức lấy áo choàng tắm, tới lúc quay lại Lệ Quân Trầm đã đứng dậy.
“Xin lỗi anh.” Cô phủ khăn tắm lên người anh, áy náy.
“Không sao cả.” Lệ Quân Trầm cố thử, dù hơi đau nhưng cũng không tới mức không thể đi lại được.
“Em dìu anh ra ngoài.” Hứa Thâm Thâm không yên tâm.
“Anh vẫn chưa tắm xong, em tắm cho anh đi.” Lệ Quân Trâm dịu giọng: “Lấy một cái ghế lại đây.”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, ngoan ngoãn làm theo.
Cô mang một cái ghế ở dưới nhà lên, Lệ Quân Trầm từ từ ngồi xuống.
“Tắm phần nào trước?” Hứa Thâm Thâm hơi ngại ngùng.
Lệ Quân Trâm quay lưng về phía cô, góc mặt nghiêng của anh vô cùng sắc nét, tuấn tú, hài hòa như một bức tượng.
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt: “Vậy gội đầu trước đã.”
Cô vươn tay lên phía đầu của anh nhưng lại bị anh bắt lấy.
Anh dùng sắc kéo tay Hứa Thâm Thâm: “Anh tưởng nơi mà em thích nhất là nơi này.”
Hứa Thâm Thâm mặt đỏ như quả cà chua, cô muốn rụt tay lại nhưng lại bị Lệ Quân Trầm giữ chặt.
“Buông em ra đi.” Hứa Thâm Thâm thẹn quá hóa giận.
“May mà không sao hết.” Lệ Quân Trầm nói một cách xấu xa, cảm giác như một tên du côn vậy.
Hết chương 108.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK