• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ưu điểm của Hứa Thâm Thâm là rất thức thời.



Tâm trạng của Lệ Quân Trầm khôi phục lại như bình thường thì cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.



Nhìn sự ảnh hưởng lẫn nhau của hai người cảm giác như một đôi vợ chồng vừa mới cưới không lâu.



“Tranh Vanh, khi em hợp tác với Thâm Thâm thì hãy nhường nhịn cô ấy một chút, dù gì thì cũng chỉ là một cô gái.” Nhiếp Tử San nở nụ cười, dáng vẻ như một người chị dịu dàng.



Giọng điệu của Tông Tranh Vanh rất lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.”



Hứa Thâm Thâm không biết Nhiếp Tử San đang suy tính điều gì nhưng chắc chắn không phải là xuất phát từ lòng tốt.



“Thời gian làm việc không cần phải nhường nhịn cô ấy, cô ấy không phải là trẻ con.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng lên tiếng.



Nhiếp Tử San mỉm cười: “Nhưng mà…”



“Nhường nhịn cô ấy cũng có nghĩa là coi thường cô ấy, không hề tốt cho cô ấy chút nào.” Giọng của Lệ Quân Trầm lạnh như băng.



Hứa Thâm Thâm lại hiểu được ý của Lệ Quân Trầm, khẽ cười lên tiếng: “Đúng vậy Lệ tiên sinh, tôi thiếu kinh nghiệm thực tế vậy nên Tông tiên sinh hãy cứ việc công sòng phẳng đi.”



Cánh tay Lệ Quân Trầm đặt sau lưng Hứa Thâm Thâm khẽ vỗ về lưng cô, không uổng phí sự lo lắng của anh.



Trong lòng Nhiếp Tử San không hề bình lặng.



Nhìn thì có vẻ Lệ Quân Trầm rất nghiêm khắc với Hứa Thâm Thâm nhưng trong sự nghiêm khắc ấy lại có sự chiều chuộng nho nhỏ, điều này không hề tầm thường chút nào.



“Thực ra Thâm Thâm rất có năng lực.” Tông Tranh Vanh cũng không phải nói để lấy lòng, Hứa Thâm Thâm có thể bình ổn được người trong công ty nhanh như vậy thực sự không phải là ngẫu nhiên.



“Sao đến anh cũng khen cô ta thế?” Nhiếp Văn Du khó chịu, trong mắt cô ta, Hứa Thâm Thâm là người chỉ biết dựa vào cơ thể và gương mặt để giữ vững vị trí đó.



Tông Tranh Vanh cười chế diễu lên tiếng: “Đó là sự thật không giống như một số người ăn ngon mặc đẹp lười làm lại thích ra oai, thực ra chỉ là một thùng rỗng kêu to thôi!”



“Anh!” Nhiếp Văn Du trừng mắt lên: “Sao anh luôn châm chọc tôi thế!”



“Nếu không phải là cô chế diễu người khác trước thì tôi châm chọc cô làm gì?” Tông Tranh Vanh lạnh lùng.



Hứa Thâm Thâm thấy họ vì mình mà đấu khẩu không biết phải làm sao.



Lệ Quân Trầm thì không hề để tâm tới, anh bảo Hứa Thâm Thâm ăn cơm không cần quan tâm tới họ.



“Thực ra ở nhà chúng vẫn hay hư vậy.” Nhiếp Tử San nói với Hứa Thâm Thâm: “Tranh Vanh nhìn có vẻ vẫn còn trẻ con nhưng thực ra rất có trách nhiệm, Thâm Thâm cô có thể tìm hiểu thêm về cậu ấy.”



Hứa Thâm Thâm không còn gì để nói, thực ra Tông Tranh Vanh là người như thế nào cô cũng không quan tâm.



“Chị, chị muốn giới thiêu anh ta cho Hứa Thâm Thâm sao?”



Nhiếp Tử San không ngờ Nhiếp Tử Du lại hiểu được ý định của mình, nhưng cũng không hề xấu hổ chỉ cười: “Tranh Vanh, có lẽ em cũng rất thích Thâm Thâm đúng không?”



Tông Tranh Vanh chau mày: “Tôi có thích ai đi nữa thì cũng không liên quan gì tới chị.”



Trong lòng Hứa Thâm Thâm thầm nhủ, Nhiếp Tử San này đúng là quá coi thường cô, lại còn sốt sắng giới thiệu đối tượng cho cô nữa.



Người phụ nữ này đang muốn cô rời xa Lệ Quân Trầm đây mà.



Cô lén nhìn Lệ Quân Trầm phát hiện anh không hề để lộ cảm xúc gì, vẫn như lúc này không hề thay đổi.



“Thâm Thâm, cô cảm thấy Tranh Vanh thế nào?” Nhiếp Tử San cười hỏi, sự u sầu trong đôi mắt thoáng qua rồi biến mất.



Hứa Thâm Thâm là một đóa hoa hồng có gai, cô lạnh lùng cười: “Tôi cảm thấy người đàn ông tốt nhất trên đời là Lệ tiên sinh, cho nên dù Tông tiên sinh có tốt đến mấy thì tôi cũng sẽ không rời xa Lệ tiên sinh đâu.”



Gương mặt của Nhiếp Tử San khẽ biến sắc: “Nhưng…”



“Tông phu nhân hi vọng tôi sẽ rời xa Lệ tiên sinh sao?” Hứa Thâm Thâm hỏi lại với nụ cười trên môi.



Nhiếp Tử San cứng đờ người lại, cô ta thoáng nhìn sang Lệ Quân Trầm như thể đang e ngại điều gì đó.



“Hiện nay tôi là người phụ nữ của Lệ tiên sinh, đừng theo đuổi tôi.” Hứa Thâm Thâm nói với giọng vô cùng đáng yêu nhưng lại mang theo ý cảnh cáo.



Nhiếp Tử San hoảng sợ cười: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn giới thiệu cho cô thêm mấy người bạn mà thôi.”



“Tính cách của tôi gàn dở, không cần có bạn.” Hứa Thâm Thâm từ chối.



Sự đề phòng của cô đến cả giọt nước cũng không thể lọt qua khiến Nhiếp Tử San không còn chỗ để công kích.



Hứa Thâm Thâm lại nhìn Nhiếp Tử San đầy ẩn ý, đột nhiên hỏi: “Tông phu nhân, cô đã có con chưa.”



“Đương nhiên là chưa.” Nhiếp Tử San liếc sang Lệ Quân Trầm rồi trả lời.



“Chưa có con thì không có gánh nặng, muốn đi bước nữa có lẽ cũng không sao hết.” Hứa Thâm Thâm cười.



Nhiếp Tử San không biết Hứa Thâm Thâm định làm gì nhưng trả lời vô cùng cẩn thận: “Chuyện này còn phải do duyên phận.”



“Vì sao chị không nói với Thâm Thâm rằng chị phải chịu tang anh tôi đủ ba năm nên không thể ly hôn được.” Tông Tranh Vanh lạnh lùng nói: “Lúc trước anh tôi mới chết được một tháng chị lại vội vã đòi ly hôn.”



Thì ra chuyện là như vậy.



Hứa Thâm Thâm nhìn Nhiếp Tử San đầy ẩn ý, như vậy thì cũng quá mất mặt rồi.



Nhiếp Tử San lúng túng cười: “Là vì chị muốn giao lại Tông gia cho em.”



Nói như vậy lại có vẻ hơi gượng ép.



“Giờ cũng được đấy, chị lỡ buông tay không thôi?” Tông Tranh Vanh hỏi một cách lạnh nhạt.



Bàn tay cầm đũa của Nhiếp Tử San cố găng nắm chặt, Hứa Thâm Thâm và Tông Tranh Vanh khua chiêng gõ trống khiến cô ta hoảng loạn vô cùng.



Cô ta liếc nhìn Lệ Quân Trầm một cách khó xử sau đó cúi đầu yên lặng ăn cơm.



Nhìn động tác lơ đãng nhưng lại lộ ra khá nhiều tin tức.



Ăn cơm tối xong Lệ Quân Trầm định đưa Hứa Thâm Thâm về.



Nhiếp Tử San lại thấy không lỡ: “Ăn hoa quả xong rồi hãy đi.”



“Thâm Thâm buồn ngủ lắm rồi.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.



Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ửng hồng, đúng thực sự là đang thiếu ngủ.



Lệ Quân Trầm rất để tâm tới Hứa Thâm Thâm khiến trái tim Nhiếp San San càng thêm đau đớn: “Vậy thôi, em không giữ mọi người lại nữa, lần sau lại tới nói chuyện, chỉ có anh và em.”



“Để xem có thời gian không đã.” Lệ Quân Trầm hình như không muốn vậy.



Hứa Thâm Thâm mở to mắt nhìn Nhiếp Tử San, rõ ràng cô ta thích Lệ Quân Trầm như thế sao lại cứng miệng không dám nói.



Còn định mưu đồ ép những người con gái xung quanh Lệ Quân Trầm bỏ đi, thực sự là dã tâm khủng khiếp.



Đợi Lệ Quân Trầm đưa Hứa Thâm Thâm đi khỏi, lúc này Nhiếp Tử San mới đóng cửa lại.



Động tác của cô ta rất chậm, ánh mắt rất lạnh lùng.



“Để tâm như vậy sao chị không làm hòa với anh ta đi.” Tống Tranh Vanh đứng sau lưng cô ta, khẽ hỏi.



“Em thì biết cái gì.” Giọng điệu của Nhiếp Tử San lạnh lùng.



“Đương nhiên là tôi biết, chị không thể từ bỏ lòng tự trọng và sự kiêu ngạo, chị cũng không thể mặt dày như Hứa Thâm Thâm đánh mất tự tôn của chính mình.” Tông Tranh Vanh chế diễu: “Nhưng để có được tính yêu của Lệ Quân Trầm các người không hiểu đâu, Hứa Thâm Thâm càng khôn khéo cầu toàn, Lệ Quân Trầm lại càng để tâm.”



“Cô ta và những cô gái làng chơi kia có gì khác nhau chứ!” Nhiếp Tử San hỏi với giọng đầy bất mãn.



“Có chứ, cô ta chỉ phục vụ một mình Lệ Quân Trầm, chị đã từng thấy cô ấy ngủ với người đàn ông nào khác ngoài Lệ Quân Trầm chưa?” Tông Tranh Vanh cười ha ha: “Dù sao Hứa Thâm Thâm đúng là rất hấp dẫn.”



“Em cũng thích cô ta sao lại không cướp lấy cô ta chứ?” Nhiếp Tử San nhìn anh ta: “Nếu như em không có cách thì chúng ta có thể liên minh, đôi bên cùng có lợi.”



“Hả!” Tông Tranh Vanh cười chế diễu: “Sự khác nhau lớn nhất giữa chị và Hứa Thâm Thâm chính là dục vọng của chị đã lộ rõ hết trên mặt rồi.”



“Lẽ nào cô ta không như vậy sao?” Nhiếp Tử San hỏi.



“Chà, chị thực sự quá ngu xuẩn, Hứa Thâm Thâm chỉ muốn lấy lòng Lệ Quân Trầm chứ không như chị, chị muốn chiếm hữu người ta, chị có dã tâm và sự công kích quá lớn, không người đàn ông nào thích vậy cả đâu.” Tông Tranh Vanh nói một cách lạnh lùng.



Hết chương 61.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK