• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thâm Thâm không biết Lệ Quân Trầm đang tìm mình khắp thế giới, một mình cô nằm trên giường bệnh suy nghĩ miên man.



Tình cảm của cô đối với Lệ Quân Trầm rất phức tạp.



Ngay từ đầu bọn họ vốn không phải quan hệ người yêu bình thường, cô cũng rõ ràng rằng chính mình không hề quá quan trọng đối với Lệ Quân Trầm.



Cho nên lúc anh nói rằng không muốn nhìn thấy cô nữa, cô lập tức mất đi sự tự tin, không còn dám đi tìm anh.



Thái độ của anh kiên quyết như vậy, có lẽ lúc nói những lời kia anh thật sự rất nghiêm túc, không phải đang nói đùa.



Cho nên cô không dám gọi điện thoại cho anh, sợ anh sẽ càng thêm chán ghét cô hơn.



“Thâm Thâm?” Tông Tranh Vanh từ bên ngoài đi vào, phát hiện cô lại đang ngẩn người.



Hứa Thâm Thâm hồi phục lại tinh thần, nhìn Tông Tranh Vanh: “Tông tiên sinh, chào buổi sáng.”



Lại qua thêm một ngày, ngày mai chính là ngày mà Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện kết hôn, cũng chính là sinh nhật Lệ Quân Trầm.



“Thứ đồ cô muốn tôi đã mua được rồi.” Trong tay Tông Tranh Vanh đang xách mấy chiếc túi, anh ta đặt chúng lên trên chiếc ghế sofa, thở dài: “Mệt chết tôi rồi.”



Hứa Thâm Thâm đã tốt hơn nhiều rồi, cô có thể xuống giường đi lại được, cô kiểm tra lại một lượt những món đồ mình cần, sau đó cười hì hì, nói với Tông Tranh Vanh: “Cảm ơn anh, Tông tiên sinh.”



“Này, tôi đã làm nhiều thứ cho cô như vậy, cho dù hai ta không có khả năng ở bên nhau thì có phải là cô cũng nên lễ phép gọi cả tên tôi ra không?” Tông Tranh Vanh cực kỳ bất mãn hỏi.



“Vậy tôi gọi anh là gì?” Hứa Thâm Thâm nhú mày nhìn anh ta.



“Cô có thể gọi tôi là Tông đại ca.” Tông Tranh Vanh rất muốn nghe thấy cô gọi tên mình.



“Luôn ợ hơi?” (1) Hứa Thâm Thâm nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc.



(1) “Tông đại ca” và “luôn ợ hơi” có cùng cách phát âm, đều là “zong da ge”



Tông Tranh Vanh tức đến mức trợn mắt liếc cô, thật đúng là không ra bài theo lẽ thường mà.



“Tôi vẫn nên gọi anh là Tông Tranh Vanh thôi.” Hứa Thâm Thâm cảm thấy cách gọi cả họ lẫn tên không quá thân mật cũng chẳng hờ hững như người xa lạ.



“Được thôi.” Tông Tranh Vanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, anh ta cũng không thể bắt ép cô được.



Hứa Thâm Thâm cười cười, cô cầm lấy bộ lễ phục của mình lên, ra ngoài thử trang phục.



Mặc xong lễ phục, cô đứng trước gương, lúc này cô mới phát hiện ra rằng không ngờ mình lại gầy đi nhiều đến thế.



Vòng eo vốn đã rõ ràng nay lại không thể rõ ràng hơn, cái cằm thì nhọn đến mức có thể đâm người.



Sắc mặt cũng không được tốt, trắng bệch như tờ giấy, không có một chút huyết sắc nào.



Cô đứng trước gương xoay người một vòng, bộ váy tây màu xanh đậm, chiều dài chỉ tới đầu gối, để lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn, phía sau váy có hai sợ dây thắt lại thành chiếc nơ hình con bướm, vô cùng gợi cảm.



Bất kể như thế nào, rõ ràng cô đã muốn mặc như vậy để tới kia, cô cũng không có thời gian đi tìm thêm một bộ váy thích hợp khác.



Cảm thấy bộ lễ phục này không có vấn đề, cô liền thay ra bỏ vào trong túi, sau đó đi ra khỏi phòng tắm.



Tông Tranh Vanh ngồi trước sofa nhìn món đồ trong túi, tò mò hỏi: “Cô nhờ tôi mua trứng gà với bơ gì gì đó, cô muốn làm bánh kem?”



“Đó cũng là sinh nhật Lệ Quân Trầm, bất kể thế nào tôi cũng muốn làm, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho anh ấy.” Hứa Thâm Thâm rất kiên trì.



“Lỡ như anh ta không cảm kích thì sao?” Tông Tranh Vanh hi vọng cô đã chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất.



Hứa Thâm Thâm cúi đầu, cười cười: “Tôi chỉ hứa sẽ làm điều tôi đã đồng ý với anh ấy, về phần anh ấy ăn hay ném đi, thì đó là chuyện của anh ấy.”



“Cô gái ngốc nghếch.” Tông Tranh Vanh thở than.



“Tôi ngốc hay không thì không biết, nhưng mà giờ tôi rất cần một chiếc lò nướng.” Hứa Thâm Thâm liếc xéo Tông Tranh Vanh.



Tông Tranh Vanh giơ hai tay đầu hàng: “Thua cô rồi, tôi sẽ lên mạng mua vậy.”



Tiếp đó, anh ta lấy điện thoại di động ra, lên mạng mua một chiếc, hai tiếng sau sẽ được giao đến tận phòng bệnh trong bệnh viện.



Ngày hôm sau.



Hứa Thâm Thâm thay xong y phục, trang điểm và đeo mấy món trang sức nhẹ nhàng, khoác thêm trên người một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ.



Lúc Tông Tranh Vanh bước vào liền bị khí chất và vẻ xinh đẹp của cô khiến cho chấn động mất một lúc.



“Tông Tranh Vanh, bánh kem tôi để ở trong tủ lạnh, phiền anh lấy hộ tôi với.” Hứa Thâm Thâm nhẹ giọng nói.



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK