Nữ cảnh sát ngẩn người ra, cô ta chỉ vừa mới xác nhận câu nói đó nào ngờ Hứa Thâm Thâm lại bám chặt không buông.
Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn về Đội trưởng cảnh sát: “Lăng Khoa, hi vọng khi luật sư tới cậu sẽ không ngăn cản, làm đúng theo phép công.”
Lăng Khoa là tên của Đội trưởng cảnh sát.
Anh ta thoáng nhìn hai người đang đứng sau mình, quay đầu nhìn Lệ Quân Trầm cười cầu hòa: “Họ mới tới chưa hiểu chuyện, anh đừng so đo với họ làm gì.”
“Em cảm thấy sao?” Lệ Quân Trầm quay sang nhìn Hứa Thâm Thâm hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Cô ta nói anh sẽ đính hôn với Tư Đồ Uyển Uyển.”
Cho nên cô rất để bụng.
Lệ Quân Trầm nhìn về phía nữ cảnh sát, cô ta hốt hoảng cúi đầu, nhìn Lăng Khoa: “Người phụ nữ của tôi đã nói rồi, không được đâu.”
Khóe miệng của Lăng Khoa co lại, từ bao giờ mà Lệ Quân Trầm trở thành thê nô vậy?
Lát nữa anh ta phải hỏi lại tên nhóc Bùi Triết mới được.
“Được, tôi biết rồi.” Lăng Khoa cũng không còn cách nào, chọc vào Lệ Quân Trầm không thể nào ăn được trái ngọt.
Hai người kia lại là người mới không hiểu biết đã động chạm đúng người không nên động tới.
Lệ Quân Trầm nắm tay Hứa Thâm Thâm cất bước bỏ đi.
Nữ cảnh sát kia sợ hãi run rẩy: “Đội trưởng, tôi phải làm sao đây?”
“Sao mà tôi biết được, cô tự gây họa thì tự mình gánh đi.” Lăng Khoa lạnh lùng.
“Đội trưởng, tôi biết tôi sai rồi, nhưng Tư Đồ Uyển Uyển là chị khóa trên trường cấp ba của tôi, tôi cũng là nhận sự nhờ vả của người khác.” Nữ cảnh sát giải thích cho bản thân.
“Cô nói với tôi những điều này cũng vô dụng thôi, tôi cho cô biết, Lệ Quân Trầm chính là bá vương là hoàng đế của cái đất này đấy, cô chọc tức người phụ nữ của anh ta thì cô cứ đợi đấy mà chết đi.” Lăng Khoa liếc nhìn cô ta, quay người bỏ đi.
Bởi vì chuyện cá nhân mà không màng tới phép công, loại người như vậy giữ lại đồn cảnh sát chính là một mầm tai họa.
-----
Trở lại xe, Lệ Quân Trầm hỏi: “Đi đâu?”
Hứa Thâm Thâm thở dài: “Em muốn về công ty ổn định lại lòng người.”
“Bùi Triết, lái xe.” Lệ Quân Trầm ra lệnh.
Bùi Triết lập tức khởi động xe, đưa hai người họ đến tòa nhà của tập đoàn Hứa thị.
Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm đi vào công ty, nhận ra đúng thật là nhân viên đều vô cùng lo lắng, không còn tâm tư để làm việc, lòng người hoang mang.
Đi vào phòng làm việc, Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Diệp Mạc Phàm.
“Anh làm gì ở đây?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng hỏi.
Diệp Mạc Phàm đứng dậy, nở nụ cười gian xảo, nhìn Lệ Quân Trầm sau lưng cô cười lạnh: “Lệ tổng, sao anh cũng tới đây? Đến để bàn chuyện thanh toán hợp đồng sao?”
Hứa Thâm Thâm nắm chặt tay lại: “Diệp Mạc Phàm anh đúng là vô liêm sỉ.”
Vì muốn đoạt lại công ty mà anh ta lại dùng chiêu thức hiểm độc này.
“Hứa Thâm Thâm chấp nhận số phận đi, Diệp gia chúng tôi mới là cổ đông lớn nhất của công ty, anh tôi sắp tiếp quản tập đoàn Diệp thị thì đương nhiên tôi sẽ tiếp quản nơi này.” Diệp Mạc Phàm kiêu căng.
“Có chơi có chịu, lúc đầu tôi và anh đã đánh cược chỉ cần tôi có thể hợp tác với tập đaoàn Hoàn Vũ thì trả lại vị trí tổng giám đốc cho tôi.” Hứa Thâm Thâm cắn răng, mắt đỏ hoe.
Lệ Quân Trầm trợn mắt lên, lại còn như vậy nữa.
“Thì sao nào?” Diệp Mạc Phàm cười xấu xa: “Tôi đã muốn thì thì dù là Lệ tổng đây cũng không có cách nào biết được vị trí tổng giám đốc sẽ do ai làm.”
Hứa Thâm Thâm hít một hơi: “Diệp Mạc Phàm, anh cút ra ngoài đi.”
“Ngươi nên cút là cô đấy, Hứa Thâm Thâm giờ tôi lấy tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị khai trừ cô, sau này cô không còn có tư cách gì ở lại công ty nữa.” Diệp Mạc Phàm cười đắc chí: “Đương nhiên vụ phiền phức lần này đều do cô gánh hết.”
“Anh!” Hứa Thâm Thâm muốn xông tới cho anh ta một cái tát nhưng lại bị Lệ Quân Trầm giữ lại.
“Buông em ra.” Hứa Thâm Thâm vô cùng tức giận, cô muốn giết con người đê tiện này.
Lệ Quân Trầm giữ chặt lấy cô: “Thâm Thâm chúng ta đi thôi.”
“Đừng mà.” Hứa Thâm Thâm tức giận ấm ức rơi lệ: “Công ty là của ba em, đây là tâm huyết của ông ấy, em không thể đi được.”
Lệ Quân Trầm đau lòng nhìn cô, nhưng giờ để cô ở lại đây cũng không hề tốt chút nào.
“Em không đi đâu hết.” Hứa Thâm Thâm trừng mắt nhìn Diệp Mạc Phàm, cô muốn giết anh ta!
Lệ Quân Trầm biết cô không tức giận không cam lòng, ôm cô đi ra khỏi văn phòng.
Bước ra khỏi cửa, Hứa Thâm Thâm ôm mặt khóc nức nở.
Cô không thể như vậy!
Cô không thể thất bại được!
“Đừng khóc nữa!” Lệ Quân Trầm cũng tan nát cõi lòng.
“Em không muốn đi đâu, em không đi đâu hết, đây là của ba em mà, em không thể đi được.” Hứa Thâm Thâm nức nở lên tiếng.
Cô đã cố gắng lâu như vậy, hi sinh nhiều như vậy là để giữ lại công ty này.
Đây là chuyện cô đã đồng ý với ba cô.
Lệ Quân Trầm ôm cô vào lòng, để cô khóc trong ngực mình.
Đôi mắt của anh trầm xuống vô cùng tức giận.
-----
Trở lại biệt thự Danh Sơn, Hứa Thâm Thâm không còn chút tinh thần nào cả.
Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, hai mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, đầu óc trống rỗng.
Lệ Quân Trầm thấy cô như vậy khẽ thở dài.
Anh ra khỏi phòng ngủ thì nghe được sau lưng có tiếng bước chân, ngoái đầu nhìn lại.
Bùi Triết bước tới khẽ nói: “Đã tạm dừng hợp tác tập đoàn Hứa thị, bên phía tập đoàn Hoàn Vũ cũng rất phối hợp với chúng ta đã tạm dừng hợp tác với tập đoàn Hứa thị. Còn một số công ty cũng đã làm vậy.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Rất tốt, lát nữa đi cùng tôi tới gặp Triệu Hành Trường.”
“Lệ tổng, làm như vậy thực sự có ổn không, không cẩn thận sẽ khiến tập đoàn Hứa thị phá sản mất.” Bùi Triết vẫn hơi lo lắng.
Giờ tập đoàn Hứa thị đã mang tiếng xấu lại bị rút vốn như vậy e rằng sẽ xong đời.
“Anh cảm thấy cần phải lo lắng sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng chất vấn.
Bùi Triết hoảng hốt một chút rồi cười cầu hòa, nịnh hót: “Boss là ai chứ, nếu boss muốn chơi thì sẽ không bao giờ thua.”
Lệ Quân Trầm nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh có thể cút được rồi đó.”
Bùi Triết không thể làm gì hơn, đúng là máu lạnh vô tình.
Đúng lúc anh ta có thể về nhà để chăm sóc vợ.
Lệ Quân Trầm vào phòng, Hứa Thâm Thâm đã nằm ngủ trên sofa.
Nhìn dáng vẻ mảnh mai yếu đuối của cô, ánh mắt Lệ Quân Trầm trùng xuống, bế cô lên khỏi ghế sofa, đặt lên giường rồi đắp chăn lại.
“Em đã ngủ thiếp đi sao?” Hứa Thâm Thâm mở to đôi mắt, nhìn Lệ Quân Trầm đang ôm mình hơi nhíu mày.
“Ừm.” Lệ Quân Trầm vuốt tóc cô sang một bên: “Có muốn ăn chút gì không?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Em không thấy đói bụng.”
“Nhưng em chưa ăn một chút gì hết cả.” Lệ Quân Trầm dịu dàng: “Hay là uống chút canh gà đi.”
Hứa Thâm Thâm buồn bã cười: “Canh gà uống nhiều lắm rồi, cho em một bát canh gà có độc được không?”
Lệ Quân Trầm xoay ngời đặt cô lên người mình, anh vuốt ve mái tóc dài của cô, khẽ nói: “Trò chơi này em buộc phải có thất bại.”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, điều này cô biết, nếu không phải là Lệ Quân Trầm âm thầm ủng hộ phía sau, cô đã xong đời rồi.
Không thể chống chọi đến ngày hôm nay.
“Diệp gia, Bạch gia tiền tài hùng hậu, em chỉ là châu chấu đá xe thôi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Cho nên đánh bại họ không phải là chuyện một sớm một chiều.”
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Nhưng em không cam lòng!”
Hết chương 106.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK