• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Nhiếp Tử San đầy vẻ oán hận.



“Cho chị biết một tin, Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm ở bên nhau là vì một hiệp định, thời hạn là một năm.” Tông Tranh Vanh lạnh nhạt nói.



“Sao em biết được?” Nhiếp Tử San hơi ngạc nhiên.



“Có lần tôi tới văn phòng của Hứa Thâm Thâm đợi cô ấy, trong lúc vô tình nhìn thấy cô ấy đang viết bản hợp đồng đó.” Tông Tranh Vanh thực sự không hề định nói chuyện này cho Nhiếp Tử San biết.



Nhưng vừa nãy nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, anh ta đã thay đổi quyết định.



Một cô gái tốt như vậy sao lại không thể thuộc về anh ta kia chứ?



Anh ta cũng muốn có được Hứa Thâm Thâm.



Cho nên trời xui đất khiến anh ta lại nói lại chuyện này cho Nhiếp Tử San.



Nhiếp Tử San nghe xong vô cùng vui vẻ thậm chí còn rất phấn khởi: “Tranh Vanh, cám ơn em đã nói cho chị biết tin tốt này.”



Cho nên Lệ Quân Trầm không hề thích Hứa Thâm Thâm.



Sau một năm họ sẽ chia tay.



Vậy thì tốt quá rồi!



Xem ra cô ta vẫn còn có hi vọng.



Như vậy trong năm nay, việc cô ta phải làm chính là không để cho họ có thêm bước phát triển nào nữa, khiến họ nảy sinh hiểu lầm, ly gián tình của của họ là được.



Nghĩ vậy Nhiếp Tử San cười vui vẻ, cô ta sẽ đuổi bằng được Hứa Thâm Thâm, chắc chắn là vậy!



-----



Trên đường về biệt thự.



Hứa Thâm Thâm vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa kính xe.



Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, nghĩ là cô đang buồn bực: “Sao không nói gì thế?”



Hứa Thâm Thâm quay đầu lại nhìn anh: “Lệ tiên sinh, tôi đói.”



“Không phải là vừa ăn cơm rồi sao?” Lệ Quân Trầm hỏi.



“Trên bàn ăn toàn là sát phạt lẫn nhau, đâu có tâm tư để ăn cơm chứ, bữa cơm đó thực sự là khó nuốt mà.” Hứa Thâm Thâm kể khổ: “Ở phía trước có một cửa hàng tiện lợi, anh dừng xe lại đi để tôi mua một hộp kento.”



Cô thực sự rất đói.



Lệ Quân Trầm bảo tài xế dừng lại ở ven đường.



Hứa Thâm Thâm đẩy cửa ra định xuống xe, anh lại giữ lấy cái eo mảnh khảnh của cô lại, giọng điệu trầm thấp: “Cùng đi nào.”



“Anh cũng đói bụng sao?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày.



“Bữa cơm như vậy thực sự khó nuốt.” Trên gương mặt của tuấn tú của Lệ Quân Trầm cũng đầy sự chán ghét.



Cuối cùng hai người cùng ăn cơm ở ngoài nhưng không phải ăn kento mà là một bữa ăn đàng hoàng.



Dù sao Lệ Quân Trầm cho rằng kento không thể làm no bụng.



Hứa Thâm Thâm dù có hơi oán trách nhưng được ăn thì phải ăn, tránh để về tới nhà vẫn đói bụng.



“Lệ tiên sinh, hình như Nhiếp Tử San muốn để tôi và Tông Tranh Vanh yêu nhau.” Hứa Thâm Thâm ăn uống từ tốn, giờ trên bàn ăn chỉ còn hai người họ đương nhiên cô muốn nói hết rồi.



Lệ Quân Trầm gật đầu không nói gì.



Hứa Thâm Thâm tiếp tục nói: “Vậy anh đồng ý không?”



“Hứa Thâm Thâm, cô muốn chết sao?” Lệ Quân Trầm nghiêm khắc hỏi.



Hứa Thâm Thâm rụt cổ lại lắc đầu: “Đương nhiên tôi không muốn chết, tôi còn phải nuôi gia đình còn phải chữa trị chân cho mẹ tôi.”



Chờ cô hoàn thành những việc đó có chết cũng không muộn.



“Cô cứ thử cùng người đàn ông khác qua lại xem nào.” Lệ Quân Trầm uy hiếp.



Anh luôn có tính chiếm hữu cao đối với cô.



Hứa Thâm Thâm cười, cô sẽ không hỏi Lệ Quân Trầm có phải là đã động lòng rồi nên mới như vậy không, cô sẽ giả vờ như không biết gì hết mà hưởng thụ một năm này.



Dù có phải chia tay thì trong ký ức sẽ còn lại những sự ngọt ngào.



-----



Hôm sau.



Hứa Thâm Thâm vừa sáng sớm đã đi vệ sinh, cô phát hiện cô đã hết kỳ kinh rồi nhưng không biết vì sao lại vẫn cảm thấy không yên tâm.



Cô vội vàng tắm rửa thay quần lót sạch rồi vẫn do dự đứng trong phòng tắm.



Có cần tiếp tục lừa dối Lệ Quân Trầm không?



Nhưng như vậy thì không tốt lắm, hệ số mạo hiểm quá cao.



Nhưng có thể trốn được cũng đã lời lắm rồi.



Nên cô lại lấy một cái băng vệ sinh mới, quyết định giả vờ tiếp tục.



Khi Lệ Quân Trầm đi tắm, cô còn hơi lo lắng sợ anh sẽ phát hiện ra điều gì đó.



Khi anh đi ra khỏi phòng tắm, đôi mắt của Hứa Thâm Thâm chưa từng rời khỏi gương mặt anh, trốn trốn tránh tránh.



“Hứa Thâm Thâm, cô đang nhìn gì thế?” Lệ Quân Trầm phát hiện Hứa Thâm Thâm luôn lén lút nhìn mình, cảm thấy không ổn.



Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Tôi đang nhìn anh, nhìn cơ thể của anh, nhìn cơ bắp của anh.”



Nghe kiểu nói ấy đúng thực sự là một cô gái ham mê sắc dục.



Lệ Quân Trầm mặc áo sơ mi vào cài cúc áo xong giọng lạnh lùng: “Mới sáng sớm mà đã muốn rồi sao, Hứa Thâm Thâm cô bị nóng trong người sao?”



“Không có!” Hứa Thâm Thâm chống nạnh: “Tôi vẫn đang đến tháng này.”



“Tôi thấy kỳ kinh bình thường kéo dài không đến một tuần, Hứa Thâm Thâm cô đã quá năm ngày rồi đó.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.



Hứa Thâm Thâm mím môi, đồi xấu xa này, lại còn tính toán thời gian với cô!



“Đó chỉ là lý luận, phải kết hợp với thực tế.” Hứa Thâm Thâm cười như không cười nhìn Lệ Quân Trầm: “Cho nên xin lỗi, tối nay không thể theo ý anh được.”



Lệ Quân Trầm nheo mắt lại: “Đúng lúc hôm nay tôi có việc, tối sẽ về muộn.”



Muôn năm!



Trong lòng Hứa Thâm Thâm đang gào thét nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ lặng thinh: “Lệ tiên sinh, nhớ uống ít rượu thôi, đừng làm hại bản thân.”



Nhìn thấy dáng vẻ ân cần hỏi han như thể không muốn Lệ Quân Trầm đi, thực ra trong lòng cô đang thầm ước anh mau mau biến mất khỏi mắt cô.



Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, khẽ cong môi, giả vờ như không nhận ra, tiếp tục mặc quần áo.



Sau khi ăn xong bữa sáng ở nhà, Hứa Thâm Thâm và Lệ Quân Trầm mới rời khỏi biệt thự.



Hứa Thâm Thâm phải tới bệnh viện để thăm Diêu Tuyết Lệ cho nên Lệ Quân Trầm đưa cô tới đó.



“Lệ tiên sinh, anh còn đưa tôi tới như vậy sẽ muộn mất.” Hứa Thâm Thâm nói.



“Cô cảm thấy tôi đến muộn một chút mọi người có dám nói gì không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.



Hứa Thâm Thâm mím môi, sao cô lại quên mất đó là nhà của Lệ Quân Trầm chứ.



Ai nói anh đến trễ chắc chắn là không muốn sống nữa.



Đến cổng bệnh viện, Hứa Thâm Thâm chào tạm biệt anh, chỉ cần thêm một ngày một đêm không phải nhìn thấy anh thì tâm trạng càng trở lên tuyệt vời.



Vì vậy nụ cười trên môi càng trở nên rực rỡ.



“Lệ tiên sinh, tạm biệt.” Hứa Thâm Thâm vẫy tay với Lệ Quân Trầm đang ở trong xe.



Lệ Quân Trầm đóng cửa xe lại không nhìn thẳng mà bảo tài xế lái xe đi.



Hứa Thâm Thâm không cảm thấy thất vọng, chờ xe đi khỏi cô vui vẻ đi vào trong.



Diêu Tuyết Lệ thấy cô đến vô cùng vui vẻ, bởi vì còn mấy ngày nữa là phải sang Đức nên bà hơi lo lắng.



Hứa Thâm Thâm đến để an ủi trấn an tâm trạng của bà.



Nói chuyện được một lúc thì Hứa Thâm Thâm chạy vào nhà vệ sinh, không đến tháng mà phải mang băng vệ sinh thực sự vô cùng khó chịu, sau khi bỏ ra cô cảm thấy cả người khoan khoái hơn nhiều.



Khi cô quay lại phòng bệnh thì lau nốt cho Diêu Tuyết Lệ bên chân còn lại, động tác vô cùng dịu dàng.



“Thâm Thâm, con sẽ kết hôn với Lệ Quân Trầm chứ?” Diêu Tuyết Lệ quan tâm hỏi han.



Hứa Thâm Thâm không ngẩng đầu lên mà đáp: “Không đâu, anh ta không thích con.”



“Không thích con thì sao lại làm nhiều việc cho con như vậy chứ?” Diêu Tuyết Lệ không hiểu lắm.



Hứa Thâm Thâm cong môi, tất cả đều do cô dùng cơ thể để đổi lấy, không phải là tình cảm.



Nếu đến lúc thực sự phải dùng đến tình cảm cô sẽ không lỡ hoang phí.



“Thâm Thâm, rời xa cậu ta đi.” Diêu Tuyết Lệ lo lắng: “Mẹ không muốn nhìn thấy con đã sai lại càng thêm sai.”



Hết chương 62.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK