“Không muốn sao?” Lệ Quân Trầm cầm một tập tài liệu đã được đóng gói cẩn thận đang để trên bàn.
Hứa Thâm Thâm khẽ cắn môi: “Anh muốn tôi phải làm thế nào?”
Lệ Quân Trầm nheo mắt lại: “Ngày mai là thứ ba, sau khi về nhà cô cứ mặc như vậy, mặc tới khi nào tôi không muốn thấy nữa mới thôi.”
“Lệ tiên sinh, anh thật sự biến thái quá mức.” Hứa Thâm Thâm thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng mà tôi đồng ý.”
Lệ Quân Trầm cong môi lên, ấn nút điện thoại bàn: “Bùi Triết, mang một bộ quần áo lên đây, của nữ nhé.”
Hứa Thâm Thâm mím môi, quay người đi vào trong phòng trong ngồi đợi, không thể để người khác thấy mình trong bộ dạng như thế này được.
Mấy phút sau, Lệ Quân Trầm mang quần áo vào cho cô, cô nhanh chóng thay quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Cô cầm hai tập tài liệu trên bàn và nói: “Vậy tôi về công ty trước đây, buổi tối có cần tôi đợi anh không?”
“Không cần đâu, cô cũng đã mệt lắm rồi, ngủ sớm đi.” Lệ Quân Trầm trầm giọng nói.
Hứa Thâm Thâm rất ngạc nhiên, rốt cuộc tối nay anh định làm gì?
Sao lại bí mật tới vậy.
“Được, vậy mai gặp lại nhé.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười rồi quay người rời đi.
Lệ Quân Trầm nhìn cô rời đi, dừng lại một lát đột nhiên bật cười, thật đúng là một cô gái đáng yêu.
Rõ ràng nghi ngờ vô cùng nhưng lại không hỏi cũng không sợ khiến bản thân nghẹn chết.
Hứa Thâm Thâm ra khỏi tập đoàn Lệ thị thì quay người đi tới tiệm thuốc mua thuốc tránh thai.
Cô cho một viên vào mồm nhai xong rồi nuốt.
“Sao cậu lại uống thuốc này?” Chung Ngưng không biết xuất hiện từ đâu, nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp trong tay cô, nét mặt trầm xuống.
“Không uống thì để bụng ễnh lên sao?” Hứa Thâm Thâm vứt hộp thuốc vào thùng rác bên cạnh, quay người đi về phía trước.
“Đồ cặn bã Lệ Quân Trầm này.” Chung Ngưng tức giận mắng mỏ: “Mong cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn.”
“Cô thật độc ác.” Hứa Thâm Thâm sửa lại cổ áo của mình, có vẻ hôm nay rất lạnh.
“Thâm Thâm, xe của tớ đỗ ở phía trước, tớ đưa cậu về.” Chung Ngưng u sầu: “Lạnh thế này cậu sẽ ốm mất.”
Hứa Thâm Thâm khẽ nhíu mày.
“Hoàng Vũ không có ở trên xe đâu, anh ấy quay về Anh rồi, phải mấy ngày nữa mới về.” Chung Ngưng cười: “Tớ có mấy lời muốn nói riêng với cậu.”
Hứa Thâm Thâm do dự một lát nhưng thấy vẻ mặt như đang cầu xin của Chung Ngưng, lại không kiếm được cớ gì: “Được.”
Chung Ngưng vui vẻ kéo cô lên xe mình.
Cô ta tự lái xe tới nên Hứa Thâm Thâm ngồi luôn ghế phụ lái.
“Cậu định đi đâu?” Chung Ngưng cười hỏi.
“Về công ty.” Hứa Thâm Thâm đáp.
Chung Ngưng khởi động xe, hai tay cầm vô lăng vô cùng thành thạo: “Có phải là cậu không thích tớ và Hoàng Vũ không?”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Không thể nói là không thích nhưng cũng không thể nói là ghét.”
Chỉ là sự xuất hiện của họ có nhiều nghi vấn vẫn phải xem xét thêm.
“Thực ra chúng tớ chỉ muốn bảo vệ cậu thôi, Thâm Thâm à.” Chung Ngưng thở dài: “Có thể là do Hoàng Vũ quá cực đoan nên khiến cậu có cảm giác bất an.”
“Rốt cuộc anh ta là ai?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày hỏi.
“Anh ấy là người tốt, một người tốt luôn quan tâm tới cậu, còn lại thì để anh ấy về rồi cậu hãy hỏi anh ấy, có một số việc tớ không tiện nói.” Chung Ngưng cười khẽ và nói.
“Lẽ nào anh ta yêu thầm tôi, thích tôi sao?” Hứa Thâm Thâm kinh ngạc hỏi.
“Tớ nghĩ là anh ấy thích cậu, quan tâm đến cậu hơn cả tớ.” Chung Ngưng nói mà không hề ghen tị.
“Hai người là vợ chồng kia mà, nhìn thấy anh ta đối xử tốt với một người xa lạ cô không ghen sao?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
“Nếu người phụ nữ đó là cậu thì tớ không để bụng.” Chung Ngưng nói một cách không rõ ràng.
Hứa Thâm Thâm càng nghi ngờ, rốt cuộc họ có ý gì?
“Tôi không thể tiếp nhận cuộc sống chung chồng.” Đầu óc của Hứa Thâm Thâm bắt đầu xoay chuyển.
“Ha ha ha!” Chung Ngưng bật cười thành tiếng, cô ta thực sự không nhịn được nữa: “Thâm Thâm, dù đã trải qua bao nhiêu thời gian cậu vẫn đáng yêu như vậy.”
Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ trong lòng, hôm nay Chung Ngưng xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
“Đúng rồi, khi nào cậu và Lệ Quân Trầm sẽ chấm dứt?” Chung Ngưng bỗng trở nên nghiêm túc.
“Không biết.” Hứa Thâm Thâm trả lời không thành thật: “Có lẽ là rất nhanh cũng có thể là sau một năm nữa.”
“Một năm sau sao?” Chung Ngưng nhíu mày.
“Tôi và anh ta đã có hiệp định, quan hệ của chúng tôi có thời hạn là một năm.” Hứa Thâm Thâm không hề ngần ngại kể về việc này cho người khác nghe, dù sao thì Lệ Quân Trầm cũng đã kể cho Nhiếp Tử San rồi.
“Tớ còn tưởng anh ta thích cậu nên mới…” Chung Ngưng cảm thấy hơi buồn bã.
Trạm Hoàng Vũ quan tâm tới cô như vậy, sau khi anh ta biết việc này có lẽ sẽ quay về liều mạng với Lệ Quân Trầm mất.
Xem ra tạm thời đừng nói vội sẽ tốt hơn.
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: “Anh ta không thích tôi.”
Ánh mắt của Chung Ngưng hơi ảm đạm, cô ta còn khó chịu hơn cả Hứa Thâm Thâm, cô ta là một nhà tâm lý học và có thể nhận ra là Hứa Thâm Thâm đã động lòng rồi.
“Thâm Thâm nếu như cậu có nỗi khổ trong lòng thì có thể tới tìm tớ, tớ luôn sẵn sàng tiếp đón cậu.” Chung Ngưng nói một cách thầm thì.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Tôi không thích tâm sự với người lạ.”
“Tớ không phải là người lạ, tớ là bạn tốt nhất của cậu.” Chung Ngưng nhíu chặt mày lại: “Chúng ta đã từng có những lúc không giấu giếm nhau điều gì cả.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười nhưng không nói gì cả.
Còn có thể nói gì đây.
Cô ta và Trạm Hoàng Vũ xuất hiện ở hiện trường vụ tại nạn giao thông, hành động của họ rất kỳ lạ khiến cô nghi ngờ.
Xe dừng ở dưới chân tòa nhà Hứa thị.
Hứa Thâm Thâm đẩy cửa xe ra và xuống xe, cô quay người lại đinh nói lời cảm ơn.
Chung Ngưng lại lên tiếng trước: “Lần này Hoàng Vũ về Anh là điều động vốn chuẩn bị thu mua tập đoàn Bạch thị, anh ấy muốn báo thù cho cậu.”
Hứa Thâm Thâm sửng sốt, sau đó khẽ cười: “Tôi không quen anh ta, anh ta thu mua tập đoàn Bạch thị với mục đích gì thực sự không có liên quan gì tới tôi hết.”
“Thâm Thâm, tình cảm Hoàng Vũ giành cho cô vô cùng đặc biệt, đừng ghét bỏ anh ấy.” Chung Ngưng hơi tràm xuống: “Anh ấy thực sự rất thương cậu, là chúng tớ đã chậm một bước, biết cậu hi sinh bản thân mình đến với Lệ Quân Trầm anh ấy gần như muốn phát điên.”
Hứa Thâm Thâm càng cảm thấy mơ hồ: “Chung Ngưng, cám ơn cô đã đưa tôi về, tạm biệt.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Đôi mắt Chung Ngưng hơi ửng đỏ, giọng nói vô cùng khẽ khàng: “Thâm Thâm, xin lỗi, thực sự xin lỗi, tớ đã sai rồi.”
Cô ta gục đầu vào vô lăng, khóc sụt sùi.
Hứa Thâm Thâm quay lại văn phòng, có thấy trên bàn đã có một thiệp mời đám cưới.
Cầm lên xem lại là thiếp mời của Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm, không ngờ hôn lễ của họ vẫn cử hành theo đúng lịch.
Thứ này do ai đưa tới?
“Nhìn thấy rồi sao?” Diệp Tiêu Nhiên bỗng xuất hiện ở phía sau lưng cô.
Hứa Thâm Thâm không quay người lại chỉ khẽ cười: “Diệp tổng đưa tôi thiếp này không sợ tôi sẽ trở mặt với Diệp gia sao?”
“Muốn làm gì thì làm, anh sẽ gánh trách nhiệm cho em.” Diệp Tiêu Nhiên cười.
Hứa Thâm Thâm quay đầu lại nhìn anh ta, đôi mắt đen láy: “Diệp gia các người muốn hủy hôn nhưng không tìm ra cớ gì nên mới tìm tôi…”
Nàng không nói tiếp nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.
Diệp Tiêu Nhiên giơ tay xoa đầu cô: “Trí óc của em thật siêu phàm.”
Hết chương 65.