• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thâm Thâm cũng không phải người mặt dày mày dạn, nếu đã xác định Nhiếp Tử San đúng là bạn gái chính thức của Lệ Quân Trầm thì cô chẳng còn tư cách gì để ngồi ở đây ganh đua cao thấp với cô ta cả.



Cô từ từ đứng dậy khẽ cười: “Vậy tôi đi trước đây.”



Nói xong cô đi ra phía cửa.



Lúc này cửa chính được mở ra, Lệ Quân Trầm và Bùi Triết cùng bước vào.



“Sao cô lại ở đây?” Tay của Lệ Quân Trầm ôm lấy eo thon của cô một cách vô cùng tự nhiên, trên người cô có mùi nước hoa thoang thoảng vô cùng dễ chịu.



Hứa Thâm Thâm không hề để lộ cảm xúc gì, giọng điệu có thể được coi là bình tĩnh: “Tôi tới tìm anh để bàn về việc hợp đồng, nhưng xem ra anh bận rồi định chiều lại tới.”



Lệ Quân Trầm ôm cô đi về phía bàn làm việc lại nhìn thấy Nhiếp Tử San nên hơi nhíu mày: “Sao cô cũng ở đây?”



“Em…” Nhiếp Tử San toát mồ hôi hột, đây không phải kết quả mà cô ta muốn thấy.



Hứa Thâm Thâm nhíu mày, nghiêng đầu hỏi lại: “Anh cũng không biết cô ta ở đây sao?”



Lệ Quân Trầm cởi cúc áo vest, Hứa Thâm Thâm cởi áo giúp anh một cách tự nhiên sau đó khoác lên cánh tay mình.



Lệ Quân Trầm ngồi xuống, giọng điệu lạnh như băng: “Không biết, tôi đưa cô đến bệnh viện xong thì đến thẳng phòng họp.”



Bỗng nhiên Hứa Thâm Thâm hiểu ra điều gì đó, liếc nhìn Nhiếp Tử San.



Cô đã đánh giá cô ta quá cao rồi, không ngờ cô ta lại giở chiêu trò này, vậy thì đừng có trách cô không khách sáo.



“Lệ tiên sinh, lúc tôi vừa bước vào lại nhìn thấy…”



“Hứa tiểu thư!” Nhiếp Tử San bỗng nhiên hét lên, định ngăn lời nói của cô: “Lần hợp tác với Lập Đức này nếu như cô đồng ý thì chúng tôi có thể rót thêm vốn.”



Vậy mà lại dùng tiền để chặn họng cô.



Hứa Thâm Thâm cười: “Tông phu nhân, cô có biết sau khi tôi hoàn thành hạng mục hợp tác với Lệ tiên sinh thì tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?”



Nhiếp Tử San nhìn cô.



“Hai tỷ.” Hứa Thâm Thâm cười giơ ngón tay ra nheo mày: “Có phải là một khoản rất lớn không?”



“Cô yên tâm công ty đầu tư Lập Đức chúng tôi cũng rất hào phóng.” Nhiếp Tử San hi vọng cô không nói chuyện vừa nãy cho Lệ Quân Trầm, mặt cô ta đỏ ửng lên, đôi mắt rơm rớm lệ.



Chuyện này liên quan đến danh dự của một người phụ nữ.



Hứa Thâm Thâm vui vẻ cười: “Cô về trước đi, tôi sẽ suy nghĩ.”



Nhiếp Tử San hiểu rằng cô đã đồng ý.



“Vậy được, tạm biệt.” Cô ta nói xong thì quay người đi ra ngoài, trong lòng vẫn lo lắng liệu Hứa Thâm Thâm có gạt mình không.



Đương nhiên là Hứa Thâm Thâm lừa cô ta rồi.



Lệ Quân Trầm nhìn thấy dáng vẻ đắc ý khi tính kế của người khác của cô thì không chịu nổi mà bóp mặt cô.



Anh bảo Bùi Triết ra ngoài sau đó kéo Hứa Thâm Thâm vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình sau đó vuốt má cô cho thỏa lòng.



“Lúc tôi chưa về đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.



“Tôi muốn hỏi anh, nếu như anh ở trong phòng làm việc thì có thể biết là tôi đang ở ngoài khi mà người khác không nói cho anh biết không?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi, câu hỏi này sẽ giải đáp hết tất cả những gì mà cô đang nghi vấn.



“Cô tới phòng làm việc của tôi cũng không phải một hai lần lẽ nào đến việc này cũng không biết sao?” Lệ Quân Trầm chạm tay vào con chuột, màn hình máy tính sáng lên, trên màn hình hiện ra khung cảnh phía bên ngoài phòng làm việc.



Thảo nào Nhiếp Tử San có thời gian chuẩn bị, hóa ra là đã xem CCTV.



Bản thân cô suýt nữa đã bị lừa rồi.



“Xem ra sau này tôi nên thường xuyên tới đây.” Hứa Thâm Thâm cười nói.



Nhưng gương mặt nghiêm túc của Lệ Quân Trầm như đang nói rằng anh đang chờ câu trả lời của cô.



Hứa Thâm Thâm giải thích: “Lúc tôi bước vào, Nhiếp Tử San trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề bước ra từ phòng phía trong, kiểu như ám chỉ với tôi rằng hai người vừa làm chuyện đó xong.”



“Tôi sẽ không động vào cô ta.” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm lạnh băng: “Tôi chưa đói tới mức ăn bậy ăn bạ, hơn nữa Hứa Thâm Thâm à, tôi chỉ có cảm giác với một mình cô, không tin cô sờ thử xem.”



Anh đặt tay của Hứa Thâm Thâm vào chỗ chính giữa hai chân mình để cô cảm nhận được sức nóng hừng hực của anh.



Hứa Thâm Thâm hốt hoảng rụt tay về: “Đồ biến thái.”



“Hứa Thâm Thâm, tôi biến thái ư?” Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Xem ra có lẽ nên cho cô tham quan căn phòng bên trong.”



Rồi anh ôm lấy cô đi vào căn phòng phía trong.



Hai tay Hứa Thâm Thâm ôm lấy cổ anh, hét lên: “Không được, hôm nay tôi không tiện.”



Lệ Quân Trầm thả cô xuống giường, một tay giữ lấy hai tay cô một tay cởi thắt lưng của mình.



Yết hầu gợi cảm của anh hơi nhô lên, anh nhìn cô với đôi mắt nóng bỏng.



“Tôi…” Hứa Thâm Thâm đang nghĩ nên nói dối như thế nào nhưng không biết lấy cớ gì.



Lệ Quân Trầm cởi thắt lưng vô cùng nhanh gọn sau đó cởi quần của cô, một tay thăm dò bên trong quần lót của cô, giọng rất mập mờ: “Hứa Thâm Thâm, cô giải thích cho tôi xem kỳ kinh của cô lúc nãy đâu mất rồi?”



Hứa Thâm Thâm nhìn hắn cười cầu hòa, đúng thực sự là giấy không bọc được lửa.



“Anh nhẹ thôi, tôi sợ đau.” Hứa Thâm Thâm chỉ có thể đầu hàng.



Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm đã rực lửa, anh bắt đầu lưu lại những dấu vết của riêng mình trên cơ thể nõn nà của Hứa Thâm Thâm, thậm chí của nơi bí ẩn nhất của cô anh cũng không buông tha.



Anh chưa từng làm như vậy với một người phụ nữ, Hứa Thâm Thâm là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng.



Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm mờ sương, ánh mắt long lanh trong biển tình, hết lần này tới lần khác bay lên tận chín tầng mây khiến cô có suy nghĩ muốn thời gian dừng lại ở giây phút này.



Lệ Quân Trầm ngồi trên giường, hai tay ôm lấy người Hứa Thâm Thâm, đầu lưỡi đang thưởng thức sự tươi đẹp của cô.



Hứa Thâm Thâm đã mềm như bún càng thêm kích thích dục vọng của Lệ Quân Trầm.



“Tôi không thể nữa đâu, mệt chết đi được.” Hứa Thâm Thâm nũng nịu rất êm tai.



“Còn dám lừa tôi nữa không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.



Hứa Thâm Thâm lắc đầu như đánh trống: “Không dám nữa, đau quá, Lệ tiên sinh, tôi đau quá.”



Cô đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân rồi, anh không thể tiếp tục đòi hòi quá đáng.



Cho nên sau khi quan hệ, Lệ Quân Trầm đặt cô lên giường hai tay ôm cô vào lòng.



Hứa Thâm Thâm vẫn đang run rẩy đã mệt mỏi không thể chịu nổi nữa rồi.



“Hôm nay cô tới làm gì vậy?” Lệ Quân Trầm hỏi.



“Trước đây anh luôn trách tôi không tới thăm anh nên tôi tới thôi.” Hứa Thâm Thâm ấm ức trả lời.



“Xem ra cô còn có lương tâm.” Lệ Quân Trầm cong môi lên: “Tôi đi tắm đây, cô cứ ngủ đi.”



Hứa Thâm Thâm gật đầu nhắm mắt lại, cô thực sự quá mệt mỏi rồi.



Lệ Quân Trầm tắm xong mặc quần áo và đi ra ngoài, anh nhìn tài liệu mà Hứa Thâm Thâm đem tới một lượt, đánh dấu lại tất cả những gì cần sửa.



Đợi đến khi Hứa Thâm Thâm tỉnh lại anh đã bắt đầu làm những việc khác rồi.



Quần áo của Hứa Thâm Thâm bị anh xé rách rồi nên khi cô tắm xong chỉ có thể lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của Lệ Quân Trầm ra để mặc, cặp đùi trắng như tuyết của cô lộ hết ra ngoài.



Lệ Quân Trầm nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu nhìn lên, yết hầu hơi co lại, yêu tinh này thực sự là muốn giết người mà.



“Anh bảo người mang quần áo tới đây đi, quần áo của tôi bị rách hết rồi.” Hứa Thâm Thâm rầu rĩ.



“Trước đây cô bảo tôi điều tra về việc Bạch Viện Viên gây chuyện bỏ trốn tôi đã tìm được chứng cứ rồi.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Muốn thì phải xem cô xử sự ra sao.”



“Vẫn nữa sao?” Hai chân của Hứa Thâm Thâm đã mềm nhũn ra rồi.



Hết chương 64.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK