• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thâm Thâm có phần kinh ngạc, "Người đó xứng?"

"Tóm lại không phải là cô!" Nguyễn Thanh Uyển phát điên lên rồi.

Hứa Thâm Thâm cảm thấy rất khó chịu với những lời bẩn thỉu mà bà ta vừa thốt ra, lạnh lùng cười nói: "Nguyễn Thanh Uyển, vì sao bà lại làm như vậy, là Bạch gia ép bà, hay là bà không muốn Lệ gia có được vinh hoa phú quý?"

Cả người Nguyễn Thanh Uyển đều chấn động.

Hứa Thâm Thâm tiếp tục nói, giọng điệu rất khẽ khàng, khẽ đến mức chỉ có cô và Nguyễn Thanh Uyển có thể nghe được, "Bà không chiếm được cha của Lệ tiên sinh, không hưởng thụ được chỗ tốt của Lệ gia, thế nên bà muốn khống chế anh ấy cả đời phải không?"

"Cô!" Nguyễn Thanh Uyển cau mày lại.

Hứa Thâm Thâm bật cười, "Tôi đoán, cha của Lệ tiên sinh không yêu bà, mất kiên nhẫn với bà nên mới có thể để mặc bà chăm sóc đứa con trai còn nhỏ của mình."

"Ông ấy yêu tôi!" Nguyễn Thanh Uyển gần như là gào lên, bà ta đột nhiên dùng sức kéo Hứa Thâm Thâm ra khỏi ngực Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm lập tức dùng một cái tay khác kéo Hứa Thâm Thâm về, song bọn họ cách cầu thang rất gần.

Hứa Thâm Thâm và Nguyễn Thanh Uyển lập tức cùng lăn xuống từ phía trên.

"A a a a a ! ! !" Tư Đồ Uyển Uyển chạy đến thấy cảnh này thì sợ hết hồn.

Sau đó mọi người đều đi ra, ai cũng giật nảy mình.

Bởi vì bọn họ thấy rõ ràng là Nguyễn Thanh Uyển kéo Hứa Thâm Thâm xuống.

Hứa Thâm Thâm ngã xuống cầu thang, toàn thân vô cùng đau đớn, trước mắt tối đen, thoáng chốc trở nên ngẩn ngơ.

Lệ Quân Trầm chạy xuống, ôm lấy cô, "Thâm Thâm!"

Hứa Thâm Thâm chậm rãi mở mắt, tiếng nói có phần run rẩy: "Tôi . . ."

Cô còn chưa nói cho hết lời, thì đã ho ra một ngụm máu tươi.

"Thâm Thâm?!" Lệ Quân Trầm ôm lấy Hứa Thâm Thâm, chuẩn bị đưa cô đến bệnh viện.

Chẳng qua trước khi đi, anh còn quay đầu lại nhìn Nguyễn Thanh Uyển đã được đỡ dậy, không tổn thương dù chỉ một cọng tóc nào, nói với giọng điệu lạnh lẽo tựa băng sương, "Tôi sẽ cho bà biết bà phải trả cái giá lớn nhường nào khi khiến cho cô ấy bị thương!"

Nói xong, anh lập tức ôm Hứa Thâm Thâm đi.

Đôi chân Nguyễn Thanh Uyển có phần đứng không vững, một mực run rẩy, "Tôi không đẩy cô ta!"

Song mấy người bên cạnh đều im lặng mà không nói gì.

Nguyễn Thanh Uyển khổ mà không thể nói, chỉ có thể gào khóc lên.

...

Bệnh viện.

Hứa Thâm Thâm bình tĩnh nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.

Kết quả kiểm tra đã có, cô bị chấn động não rất nhỏ, đầu có máu bầm, xương sụn ở ngực bị tổn hại nhẹ, may là cũng không có gì đáng ngại.

Lệ Quân Trầm nhìn cô, tròng mắt đen chìm chìm nổi nổi.

Bùi Triết vội vã chạy tới, thấy lại là Hứa Thâm Thâm nằm viện, thầm nghĩ đúng là cô ấy rất hay gặp tai nạn.

"Bán tháo tất cả cổ phiếu của tập đoàn Bạch thị đi." Tiếng cười của Lệ Quân Trầm trầm thấp, "Trực tiếp đưa bằng chứng việc Bạch Quang Huy tham ô nhận hối lộ, trốn thuế lậu thuế đến cục cảnh sát đi."

"Vâng." Bùi Triết không hỏi gì cả, gật đầu.

Lệ Quân Trầm bất mãn với Bạch gia đã lâu, lần này tìm một cái cớ, dĩ nhiên là muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình rồi.

"Diệp gia xử trí thế nào bây giờ?" Bùi Triết hỏi.

"Đây là phá núi dọa hổ, nếu như Diệp Thanh Phong không phải là kẻ ngu thì hắn sẽ không đối nghịch với chúng ta." Tròng mắt đen của Lệ Quân Trầm cuồn cuộn tản ra khí lạnh, ác liệt kinh người.

Bùi Triết sáng tỏ, xoay người rời đi.

Lệ Quân Trầm nhìn Hứa Thâm Thâm, ngón tay có khớp xương rõ ràng khẽ vuốt vuốt gương mặt trắng nõn của cô, "Tôi sẽ không để cô phải hi sinh vô ích."

...

Ngày hôm sau, cổ phần của tập đoàn Bạch thị giảm xuống hai mươi phần trăm thôi không nói, mà ngay cả Bạch Quang Huy cũng bị dẫn đến cục cảnh sát uống trà.

Bạch gia đã loạn cào cào.

Bạch Viện Viện với khuôn mặt còn chưa lành, vọt vào trong phòng của Nguyễn Thanh Uyển, hét lớn: "Đều tại bà hết!"

Nguyễn Thanh Uyển cũng không sung sướng gì, Bạch Quang Huy vào cục cảnh sát, đến lúc ông ấy trở về bà sẽ gặp phải xui xẻo.

"Liên quan gì đến tôi?!" Nguyễn Thanh Uyển trầm giọng nói.

"Bên ngoài đều đã lan truyền ra hết rồi, là bà đẩy người trong đấy lòng của Lệ Quân Trầm ngã xuống cầu thang, thế nên hắn mới động đến Bạch gia!" Bạch Viện Viện tức giận nói.

Người trong đáy lòng ư?

Đúng là Hứa Thâm Thâm rất có trọng lượng ở trong lòng Lệ Quân Trầm.

Trước kia bà còn tưởng rằng Lệ Quân Trầm chỉ là vui đùa mà thôi, chứ bà không hề nghĩ tới hắn lại thật lòng!

"Viện Viện, cháu đang làm gì đấy!" Bạch Linh đi tới, thấy Bạch Viện Viện không lớn không nhỏ gào thét, sắc mặt trầm xuống.

"Cô ơi, cháu đang xả giận thay Bạch gia!" Bạch Viện Viện hung ác nhìn Nguyễn Thanh Uyển, đều tại bà ta làm hại Bạch gia.

"Cháu ra ngoài đi." Bạch Linh ra lệnh cho Bạch Viện Viện.

Bạch Viện Viện bất đắc dĩ đi ra ngoài, núp ở cửa chuẩn bị nghe lén.

Nhưng mà trò mèo của cô ta bị Bạch Linh nhìn thấu, Bạch Linh thấp giọng cả giận hô: "Viện Viện!"

Bạch Viện Viện thở hồng hộc, chỉ có thể xoay người rời đi.

Bạch Linh đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh Uyển, "Đi xin lỗi Lệ Quân Trầm đi."

"Cái gì?!" Nguyễn Thanh Uyển kinh ngạc nhìn bà ta.

"Tôi bảo bà đi xin lỗi Lệ Quân Trầm, nếu không cha tôi sẽ không được thả." Bạch Linh không kiềm chế được sự giận dữ.

"Băn bản là tôi không đẩy Hứa Thâm Thâm, tôi chỉ giằng co với cô ta chứ không hề đẩy cô ta!" Nguyễn Thanh Uyển muốn bảo toàn sự trong sạch của mình, bảo bà đi nói xin lỗi thì chẳng khác nào bà đã thừa nhận là mình đẩy cô ta.

"Cũng không thể là tự cô ta ngã xuống được? " Bạch Linh không tin Hứa Thâm Thâm sẽ có can đảm này, nghe nói cô ta bị thương rất nặng, cả đêm đều không tỉnh lại, Lệ Quân Trầm mạnh tay với Bạch gia như thế, cũng chính là vì cái nguyên nhân này.

Nguyễn Thanh Uyển không muốn đi, bà ta ôm một cánh tay, nhìn sang một bên cắn môi không nói lời nào.

"Bà không đi, thì tôi sẽ bắt cha tôi bỏ bà, bây giờ Lệ Quân Trầm và bà không còn quan hệ, để tôi xem một mình bà sẽ như thế nào!" Bạch Linh lạnh lùng nói.

Nguyễn Thanh Uyển hít sâu một hơi, đây chính là chuyện bà ta lo lắng nhất.

Hai bên đều vứt bỏ bà ta, bà ta sẽ không có chỗ dung thân.

Đồng ý đi nhận lỗi với Lệ Quân Trầm, là biện pháp tốt nhất.

Bạch Linh thấy thái độ của bà ta không còn cứng rắn như cũ, giọng điệu cũng hạ xuống theo, "Một mình bà tự giải quyết cho tốt đi."

Nguyễn Thanh Uyển cắn môi, trong giọng nói mang theo sự âm độc, "Cô không cần phải uy hiếp tôi, nếu không tôi sẽ kéo cả Bạch gia chết chung với tôi!"

Bạch Linh vừa muốn xoay người, nghe thế liền dừng bước chân lại, "Bà có ý gì?"

Nguyễn Thanh Uyển hừ lạnh, "Đi hỏi hỏi cha của cô thì sẽ biết."

Bạch Linh nhíu mày, "Bà đừng mơ đến chuyện gạt tôi."

"Hừ, tôi gạt cô làm cái gì, nếu tôi nói ra điều bí mật này thì Bạch gia các người lập tức xong đời!" Nguyễn Thanh Uyển cam đoan không nói dối.

Bạch Linh tiếp tục nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Thanh Uyển chắc là sẽ không phải giả.

"Quân Trầm bên kia tôi sẽ đi, nhưng mà nếu như Bạch gia các người còn dám bất kính đối với tôi, tôi sẽ để cha của các người giạy dỗ các người một trận!" Nguyễn Thanh Uyển lạnh lùng mà nói.

Bạch Linh ra khỏi phòng, tròng mắt đen trầm trầm, cất bước rời đi.

Xem ra bà ta cần thiết phải biết rõ chuyện này.

Nguyễn Thanh Uyển cong khóe miệng lên, lạnh lùng cười.

Bà sẽ không bỏ mặc buông xuôi cho cái thứ mà mình đã mưu kế nhiều năm.

Bà ta nở cười buồn rười rượi, lấy ra một món đồ từ trong ngăn kéo, đây cũng là đòn sát thủ để bà ta đối phó với Lệ Quân Trầm, bà không tin Lệ Quân Trầm sẽ không quan tâm đến thứ này!

Ẩn dấu bao năm này, rốt cuộc cái thứ này cũng có thể được thấy ánh mặt trời rồi.

Mang theo thứ đó, bà ta tự tin hiên ngang ra khỏi Bạch gia, đi tới bệnh viện.

Hết chương 85.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK