• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày một cái, lòng tham của Hứa Thâm Thâm thật sự rất lớn.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại, "Không nỡ sao?"

Diệp Tiêu Nhiên khẽ cười.

"Diệp tổng anh cũng đừng quên, lúc trước các anh cũng là không làm mà hưởng." Hứa Thâm Thâm nhìn Diệp Tiêu Nhiên với ánh mắt lạnh băng, cười nói một cách hồn nhiên: "Nếu như Diệp tổng còn cần thời gian suy nghĩ thì có thể đi về trước, đương nhiên tôi cũng không ngại để Lệ tiên sinh nhanh chóng khiến tập đoàn Hứa thị phá sản, dù sao cũng phải lôi kéo Diệp gia đệm lưng cho."

Diệp Tiêu Nhiên không cười nổi, anh tin Hứa Thâm Thâm thật sự có ý nghĩ này.

Nếu không giữ được, thì hủy diệt, dù sao cũng sẽ không để cho người khác có được.

Lệ Quân Trầm nhìn vẻ quyết đoán của Hứa Thâm Thâm, nhếch nhếch môi, lúc này mới giống với người phụ nữ của anh.

Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy, thở một hơi thật sâu, "Được rồi, Thâm Thâm, anh đồng ý với yêu cầu của em, ai bảo anh thích em như vậy."

Hứa Thâm Thâm cười khẩy, "Sự yêu thích của Diệp tổng, tôi không dám nhận."

Rõ ràng là dưới sức ép của Lệ Quân Trầm mới đồng ý, Diệp Tiêu Nhiên nói như thế, làm cho giống như là anh ta tự nguyện cho cô.

Diệp gia đổi trắng thay đen, đúng là cha truyền con nối, khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ, buồn nôn!

"Dì Tiếu, tiễn khách." Lệ Quân Trầm đã ra lệnh tiễn khách.

Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày, xoay người rời đi.

Đợi đến lúc anh ta vừa đi, Hứa Thâm Thâm, thở ra một hơi, "Nguy hiểm quá."

"Sợ cái gì." Lệ Quân Trầm cười một cách thong thả, "Anh ta không đồng ý thì ngân hàng sẽ không cho anh ta vay, bây giờ mỗi phút Diệp gia đều đang thâm hụt tiền, anh ta sẽ không từ chối đâu."

Hứa Thâm Thâm rúc vào trong sô pha, không có Lệ Quân Trầm, cô thật sự đã thất bại thảm hại rồi.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể thể hiện sự cảm kích của cô.

"Nhưng mà nếu như anh ta không đồng ý, em thật sự sẽ bảo anh kết thúc tập đoàn Hứa thị?" Lệ Quân Trầm liếc mắt hỏi.

Hứa Thâm Thâm gật đầu nhè nhẹ, vẻ mặt đột nhiên u ám, "Vâng, nhưng em sẽ không chiếm lấy Diệp gia."

Lệ Quân Trầm nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng tay vuốt ve mái tóc dài của cô, "Nếu như em muốn thâu tóm Diệp gia, anh sẽ tiếp tục đóng góp sức mình."

Hứa Thâm Thâm nở nụ cười, "Tạm thời em không muốn, em vẫn chưa chơi đủ."

Cô vẫn chưa khiến cho Diệp Mạc Phàm trả giá.

Thế nhưng mặc dù tập đoàn Hứa thị trở về tay của mình, Hứa Thâm Thâm vẫn có chút lo lắng, "Chuyện của Tư Đồ Uyển Uyển nên làm sao bây giờ?"

Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện chắc chắn sẽ không thừa nhận là họ làm.

Rốt cuộc chuyện này vẫn cần tập đoàn Hứa thị gánh họa rồi.

Thật ra vấn đề mà cô phải đối mặt vô cùng gay go, trừ phi sự việc xuất hiện chuyển biến tốt gì đó.

Nhưng có lẽ rất khó.

Lệ Quân Trầm trầm lặng, "Thâm Thâm, em nghĩ mà xem đống đồ mỹ phẩm này chắc chắn các em đã đưa cho rất nhiều người sử dụng, tại sao lại chỉ có mặt cô ta có vấn đề?"

"Bởi vì hàm lượng vượt chỉ tiêu." Hứa Thâm Thâm nói với vẻ lo lắng.

"Đó là bởi vì bị người khác làm hỏng phương pháp phối chế, đã có người mưu đồ gây rối, em cũng không cần phải đi con đường ngay thẳng làm gì." Lệ Quân Trầm xúi giục cô, "Thử ra tay từ Tư Đồ Uyển Uyển xem."

Hứa Thâm Thâm nhăn đầu lông mày, suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra cái gì đó.

Cô nhìn chằm chằm vào Lệ Quân Trầm, nói một cách kính phục: "Lệ tiên sinh thực sự là mưu tính sâu xa, quỷ kế đa đoan."

Lệ Quân Trầm đưa tay véo cái mũi nhỏ nhỏ của cô, "Sau khi gặp em, anh đã biến chất rồi."

Hứa Thâm Thâm bất mãn, "Rõ ràng là em bị anh làm cho biến chất rồi."

"Hứa Thâm Thâm - người mà câu dẫn anh là ai chứ?" Khuỷu tay thon dài mạnh mẽ của Lệ Quân Trầm chụp tới, ôm cô vào trong lòng mình, một cái tay khác nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô.

Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, "Anh có thể không mắc lừa mà."

Lệ Quân Trầm cúi đầu, hôn lên môi cô, hôn một cái, "Em mê người như thế, anh sao có thể không mắc lừa."

Hứa Thâm Thâm dịu dàng nhìn anh, trên người anh tỏa ra mị lực đặc thù của người đàn ông trưởng thành, khiến người ta vui vẻ.

"Chân của anh làm sao bây giờ?" Cô đột nhiên nghĩ tới vấn đề rất nghiêm túc này, "Bước đi khập khiễng sẽ ảnh hướng đến uy nghiêm của anh chứ?"

"Trách ai giờ?" Lệ Quân Trầm nhìn cô với ánh mắt lạnh băng, "Em phải chịu trách nhiệm."

Hứa Thâm Thâm mím mím môi, "Chịu trách nhiệm thế nào?"

Lệ Quân Trầm bồng cô lên đùi mình, cho hai chân cô ôm lấy hông của mình, thân thể hai người dính sát vào nhau, "Đêm nay em chịu trách nhiệm với anh."

Vành tai Hứa Thâm Thâm đỏ ửng lên, "Anh chỉ là bị thương mắt cá chân thôi mà."

Lệ Quân Trầm lại gần, cắn lấy môi cô, "Chẳng lẽ không phải vì cứu em?"

Bàn tay to lớn của anh kéo cổ áo của cô xuống, lộ ra lớp da thịt trắng nõn mịn màng, bờ môi mỏng lạnh giá cắn vào ngực cô.

Hứa Thâm Thâm không ngừng run rẩy, dì Tiếu vẫn đang ở trong phòng mà.

"Lệ Quân Trầm, đừng làm ở chỗ này." Hứa Thâm Thâm miệng khô lưỡi khô.

"Nhưng chân của anh không tiện bế em lên lầu." Giọng nói của anh khàn khàn mà trầm thấp.

Đôi mắt hoa đào của Hứa Thâm Thâm xinh đẹp sáng trong, "Nhưng..."

Lệ Quân Trầm cắn bả vai cô, "Thâm Thâm, đừng từ chối anh."

Hứa Thâm Thâm run rẩy, cô nào nỡ.

Một tiếng sau, Hứa Thâm Thâm buông thõng cơ thể mệt mỏi ở trong lòng Lệ Quân Trầm, cô dùng tay kéo quần áo lên, nhẹ giọng nói, "Em dìu anh đến phòng ăn hay là về phòng?"

Lệ Quân Trầm mang ánh mắt dịu dàng, "Đã mệt thành như vậy rồi, còn muốn chăm sóc anh?"

Hứa Thâm Thâm hơi mệt chút, hai tay ôm lấy cổ của anh, "Cho dù anh thật sự tàn tật, em cũng sẽ chăm sóc anh."

Trái tim lạnh giá của Lệ Quân Trầm trở nên ấm áp, anh ôm lấy cô, đứng dậy đi về phía cầu thang.

Hai con mắt của Hứa Thâm Thâm ngẩn ra, "Anh?!"

"Trật một chút thôi mà, cũng không là gì cả." Lệ Quân Trầm cong môi.

"Đồ lừa đảo." Đôi mắt hoa đào phủ sương của Hứa Thâm Thâm tràn đầy vẻ giận dữ.

Khóe môi Lệ Quân Trầm hơi giương lên, "Việc quân cơ không nề dối trá, Hứa Thâm Thâm em quá non rồi."

Hứa Thâm Thâm không buồn ngủ nữa, đôi con mắt to tròn trong veo như nước nhìn anh một cách oán giận, cô muốn cắn anh.

Gương mặt đẹp trai của Lệ Quân Trầm hiện lên một nụ cười nhẹ, tiểu nha đầu này cũng thật là đáng yêu.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Hứa Thâm Thâm đã bò dậy, ngày hôm nay cô còn rất nhiều việc phải xử lý.

Đi đến công ty ký hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần với Diệp Tiêu Nhiên trước, sau đó đi giải quyết chuyện của Tư Đồ Uyển Uyển.

"Không ngủ sao?" Lệ Quân Trầm dùng cánh tay ôm cô vào trong lòng mình.

Hứa Thâm Thâm xoay người ôm lấy anh, "Vâng, lát nữa em phải đến bệnh viện thăm Tư Đồ Uyển Uyển."

"Anh đi cùng em." Lệ Quân Trầm siết chặt cánh tay, giọng điệu thâm trầm mang theo sự cưng chiều và lo lắng.

"Anh đi trái lại sẽ không hay." Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng nói, bản thân không tiện giở mấy trò xấu.

Lệ Quân Trầm hừ một tiếng, "Em ruồng bỏ anh hả?"

Hứa Thâm Thâm cười một cách nịnh bợ, "Lệ tiên sinh tuyệt thế này, em nào dám ghét bỏ."

Lệ Quân Trầm nhếch khóe miệng, "Anh đưa đi."

"Vâng." Hứa Thâm Thâm nở nụ cười vui vẻ, "Hôm nay anh muốn mặc cái gì?"

"Em quyết định." Lệ Quân Trầm vô cùng hưởng thụ cuộc sống thường ngày được cô chăm sóc.

Hứa Thâm Thâm lộ ra một nụ cười hạnh phúc, trong lòng có một loại cảm giác sung túc, "Vâng."

Lúc hai người ra khỏi của, di Tiếu nhìn bọn họ, mặt mày cười đến mức vô cùng hài lòng, "Hôm nay tiên sinh với tiểu thư mặc quần áo đôi sao?"

Hứa Thâm Thâm hơi cong môi, nhìn về phía Lệ Quân Trầm.

Bên trong nửa người trên, anh mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ sẫm phối hợp với chiếc áo len màu đen đậm, bên ngoài là một chiếc áo khoác dạ kiểu âu phục, nửa người dưới là một chiếc quần tây màu đen phẳng phiu, trên chân là một đôi giày da thủ công hàng limited, cả người trông rất tao nhã lịch sự, đẹp trai tuấn tú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK