Thời Ngọc Thao nghe thấy giọng điệu hơi mất tự nhiên nhưng lại mang theo sự quan tâm của Đường Du Nhiên, nụ cười bên khoé môi mỏng của anh lại càng sâu thêm.
Thời Ngọc Thao không nhịn được mà đưa tay ôm lấy Đường Du Nhiên, véo cằm cô rồi hôn xuống.
Hôn đủ rồi, nụ hôn lần này của Thời Ngọc Thao vừa ngang tàng vừa mạnh mẽ, khiến Đường Du Nhiên bị hôn đến không chống đỡ nổi.
Đường Du Nhiên nghĩ rằng mình sẽ chết chìm trong nụ hôn của Thời Ngọc Thao. Cho đến khi Đường Du Nhiên sắp ngạt thở, Thời Ngọc Thao mới tốt bụng mà buông môi cô ra.
Đôi môi mang theo độ ấm nóng bỏng lại mờ ám sượt qua má của Đường Du Nhiên, rồi rơi lên vành tai nhạy cảm của cô.
Thời Ngọc Thao hôn lên vành tai nhạy cảm của Đường Du Nhiên, khiến cả người cô không khống chế được mà run nhẹ. Thời Ngọc Thao giống như vô cùng hài lòng với phản ứng của Đường Du Nhiên, nụ cười bên môi lại càng sâu hơn.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao mang theo chút khàn vì tình dục từ từ vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên, tôi thật sự rất muốn biến em trở nên nhỏ một chút, sau đó bỏ em vào túi của tôi, tôi đi đến đâu thì mang theo em đến đó, để em bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh tôi.”
Đường Du Nhiên bị lời nói vô lý này của anh chọc cười, gương mặt đỏ lên, không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên bật cười, không kìm được mà nghiêng qua cắn nhẹ lên đôi môi bị anh hôn đến hơi sưng đỏ của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, không nhịn được mà vuốt cằm cô, ép buộc Đường Du Nhiên nhìn vào mắt anh: “Đường Du Nhiên, em thật sự không suy nghĩ về việc ly hôn với Khâu Thiếu Trạch sao?”
Không đợi Đường Du Nhiên trả lời, Thời Ngọc Thao lại nói tiếp: “Chỉ cần em đồng ý ly hôn với Khâu Thiếu Trạch, tôi sẽ giúp em trả thù Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi.”
Đây là lần thứ hai Thời Ngọc Thao nói chuyện này với Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nghe vậy, nâng mày nhìn Thời Ngọc Thao: “Vậy anh định trả thù Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi như thế nào?”
“Khiến Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi mất hết tất cả, đuổi bọn họ ra khỏi Diệu Thành, không cho bọn họ quay lại đây nữa! Khiến bọn họ sống qua ngày một cách hèn mọn như chó chết chủ!”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, Đường Du Nhiên đã bình tĩnh mà lắc đầu với anh: “Thời Ngọc Thao, chuyện báo thù vẫn nên để tôi làm đi.”
Nỗi đau mà Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi mang đến cho Đường Du Nhiên là nỗi đau thấu tim, những gì Thời Ngọc Thao nói vẫn chưa đủ!
Đường Du Nhiên muốn Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi cũng phải cảm nhận cảm giác đau thấu tim!
“Không còn sớm nữa, anh về trước đi.” Đường Du Nhiên nói xong thì thoát ra khỏi cái ôm của Thời Ngọc Thao, kéo cửa phòng bao ra rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Đỗ Yên Nhiên đưa Dường Du Nhiên về nhà họ Đường.
Từ trước đến giờ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Đường Du Nhiên luôn rất chuẩn, về nhà vào phòng tắm rửa ngồi đi ngủ.
Gần nửa đêm, Khâu Thiếu Trạch mới được người khác đưa về.
Anh ta say bí tỉ, loạng choạng vịn vào tay vịn cầu thang đi lên tầng. Khâu Thiếu Trạch không về phòng mình mà chân bước không vững đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ chính.
Cả người anh ta không có sức dựa lên cửa phòng, đưa tay dùng sức gõ cửa: “Du Nhiên… mở cửa. Du Nhiên, anh về rồi…”
Gọi liên tục mấy tiếng nhưng cửa phòng vẫn không mở ra, Khâu Thiếu Trạch không nhịn được mà nhíu mày, hai tay lục tung trên người mình tìm chìa khóa.
Thực ra khi Khâu Thiếu Trạch gọi tiếng đầu tiên, Đường Du Nhiên đã tỉnh rồi.
Đường Du Nhiên nghe thấy giọng nói lắp bắp của Khâu Thiếu Trạch thì biết ngay là anh ta đã say rồi.
Đường Du Nhiên không muốn xuống giường vào giờ này để tên quỷ say rượu Khâu Thiếu Trạch vào phòng, nên dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ, mặc cho anh ta ở ngoài không ngừng gõ cửa.
Khâu Thiếu Trạch gõ cửa một lúc lâu mà cửa phòng ngủ chính vẫn không mở ra, ngược lại phòng của Bạch Tiên Nhi ở bên cạnh lại mở cửa.
Bạch Tiên Nhi khoác áo đi ra, thấy Khâu Thiếu Trạch say đến đứng không vững, vẫn còn đang gõ cửa phòng Đường Du Nhiên, trong lòng tức đến không chịu nổi.
Bạch Tiên Nhi cắn chặt môi, nhanh chân đi qua vội vàng đỡ lấy Khâu Thiếu Trạch.
Vừa dựa vào gần Khâu Thiếu Trạch, Bạch Tiên Nhi đã người thấy mùi rượu nồng nặc khó ngửi khắp người anh ta. Bạch Tiên Nhi không nhịn được mà nhíu mày, kéo lấy cánh tay anh ta, dìu anh ta vào phòng của mình ở bên cạnh.
Cửa phòng vừa đóng, Bạch Tiên Nhi nhìn về phía Khâu Thiếu Trạch nói: “Khâu Thiếu Trạch! Anh làm sao vậy? Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Say thành như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Khâu Thiếu Trạch nhìn Bạch Tiên Nhi với đôi mắt nhập nhèm. Thực ra tửu lượng của anh ta khá tốt, trước giờ chưa từng say.
Tối nay anh ta uống say là vì không còn cách nào khác…
Cũng không biết tối nay Thời Ngọc Thao bị trúng tà gì… Lúc đầu còn chơi rất vui vẻ với họ ở Mị Sắc, giữa chừng ra ngoài khoảng mười mấy phút, sau khi trở vào thì hình như tâm trạng anh không tốt lắm, lại giống như cứ nhằm vào anh ta, cứ kéo anh ta uống rượu đến say!
Rượu mà Thời Ngọc Thao rót cho anh ta, anh ta nào dám không uống!
Sau khi uống hết thì Khâu Thiếu Trạch say rồi…
“Là… là cậu Thời cứ bắt anh uống rượu với cậu ấy…” Khâu Thiếu Trạch nói ngọng.
Bạch Tiên Nhi nghe thấy thì nhíu mày, dìu Khâu Thiếu Trạch đến giường lớn, vừa đi vừa nói: “Khâu Thiếu Trạch, anh có phải đồ ngốc không? Anh ta bảo anh uống thì anh uống à?”
Nói xong, Bạch Tiên Nhi nhíu mày dùng sức đặt Khâu Thiếu Trạch lên giường nằm, lúc chuẩn bị cởi giày cho anh ta thì không ngờ Khâu Thiếu Trạch đang nằm trên giường bỗng nhiên đưa tay ra kéo lấy tay của Bạch Tiên Nhi, dùng sức một cái đã kéo cô ta lên giường.
Lúc này, Khâu Thiếu Trạch lại phản ứng rất nhanh, lập tức nhào qua đè Bạch Tiên Nhi dưới người.
Bạch Tiên Nhi bị mùi rượu trên người Khâu Thiếu Trạch khiến cho đau đầu, không kìm được mà chau mày, đẩy người anh ta một cái: “Khâu Thiếu Trạch… Anh đứng dậy trước đi, mùi rượu trên người anh khiến em đau đầu quá… Anh đứng dậy tắm trước đi được không…”
Bạch Tiên Nhi còn chưa nói xong thì đã bị Khâu Thiếu Trạch ôm lấy mặt mà hôn mạnh lên.
Đây là lần đầu tiên Khâu Thiếu Trạch gấp gáp hôn sâu Bạch Tiên Nhi như vậy.
Thậm chí Bạch Tiên Nhi có thể cảm nhận được tình cảm nồng nàn của anh ta thông qua nụ hôn này.
Đây là thứ mà trước giờ Bạch Tiên Nhi chưa từng cảm nhận qua.
Cho dù trước đây cô ta và Khâu Thiếu Trạch đang mặn nồng, anh ta cũng chưa từng hôn sâu cô ta như vậy, nhiều nhất là hôn môi cô ta một cái rồi thôi.
Bạch Tiên Nhi bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, chìm đắm vào tình cảm nồng nàn của anh ta, động tác giãy giụa lúc nãy cũng ngừng lại, đổi thành đưa tay vòng lấy cổ Khâu Thiếu Trạch.
Bàn tay của Khâu Thiếu Trạch đưa vào trong quần áo của Bạch Tiên Nhi, hai ba cái đã cởi hết quần áo cô ta ra.
Hai người đi thẳng vào chủ đề, lần này Khâu Thiếu Trạch không hề làm biện pháp an toàn gì.
Bạch Tiên Nhi cảm nhận được Khâu Thiếu Trạch một cách chân thực, tiếp nhận sự va chạm của anh ta. Gương mặt cô ta đỏ bừng vì động tình, ánh mắt nhìn thẳng lên gương mặt đẹp trai của Khâu Thiếu Trạch đang ở gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng vui mừng, bởi vì lần này Khâu Thiếu Trạch không hề làm biện pháp an toàn gì cả.
Sau lần này, cô ta sẽ có thể thành công mang thai con của Khâu Thiếu Trạch rồi.
Đúng là có được mà không tốn công. Trước đó Bạch Tiên Nhi còn tốn công sức dỗ dành Khâu Thiếu Trạch, nhưng anh ta đều không bị dụ. Nếu sớm biết như vậy, Bạch Tiên Nhi đã chuốc say Khâu Thiếu Trạch từ lâu rồi!