Đường Du Nhiên nhíu chặt mày, xoa xoa cái trán đang đau dữ dội của mình, toàn thân không còn chút sức lực, Đường Du Nhiên cố hít sâu một hơi, vén chăn lên muốn xuống giường, tiếp sau đó cánh cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị ai đó từ bên ngoài mở ra, dì Linh bưng một ly nước lọc bước vào với giọng nói quen thuộc.
Bốn mắt nhìn nhau, dì Linh trông thấy Đường Du Nhiên đã tỉnh lại liền mỉm cười mừng rỡ, vội bước nhanh đến bên cạnh cô, đặt ly nước lọc trong tay lên cái tủ đầu giường, giơ tay sờ vào người Đường Du Nhiên, vội mừng rỡ nói: “Cô Đường, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, làm tôi lo lắng muốn chết, nếu như cô xảy ra sự cố gì, tôi thật không biết phải ăn nói làm sao với cậu chủ.”
Dù sao đi nữa thì trước khi rời khỏi nhà cậu chủ đã trăm dặm ngàn dặn bọn họ phải chăm sóc thật tốt cho Đường Du Nhiên, không được có chút sơ sót nào.
Dì Linh nói rồi xoa xoa cánh tay Đường Du Nhiên, kêu cô nằm xuống giường: “Thưa cô Đường, bác sĩ Tô vừa mới kiểm tra cho cô, nói sức khỏe cô vẫn chưa hồi phục, phải nằm nghỉ ngơi trên giường mới được.”
Bây giờ cả người Đường Du Nhiên không còn chút sức lực nào cả, cô nghe lời dì Linh nằm trở lại giường, trong lòng có quá nhiều nỗi nghi hoặc, Đường Du Nhiên cau mày nhìn dì Linh, đang muốn cất tiếng nói chuyện mới phát hiện cổ họng vô cùng đau đớn, không nói nên lời.
Dì Linh thấy vậy vội cầm ly nước để trên tủ đầu giường đưa cho Đường Du Nhiên và giải thích: “Cô Đường, uống trước chút nước cho thông cổ.”
Đường Du Nhiên yếu ớt gật đầu, đón lấy ly nước uống vài ngụm, cái cổ đau rát mới có thể đỡ đau hơn. Dù cổ họng vẫn có chút khàn nhưng cũng may là còn có thể nói ra tiếng: “Dì Linh, tôi hôn mê bao lâu rồi?”
“Thưa cô Đường, cô đã hôn mê hai tiếng rồi.”
Nghe câu trả lời của dì Linh, Đường Du Nhiên nghi hoặc chau mày, mới có hai tiếng, chắc là Thời Ngọc Thao vẫn còn trên máy bay chưa đáp xuống.
Nghĩ vậy Đường Du Nhiên hỏi tiếp: “Dì Linh, ai đã cứu tôi về đây vậy? Rốt cuộc là chuyện gì? Bác tài xế kia đâu?”
Đường Du Nhiên không nén nổi hoài nghi đề ra câu hỏi.
Dì Linh nghe hỏi vội trả lời: “Thưa cô Đường, hai người vừa bị xe đụng xong tôi liền nhận được điện thoại của bác tài xế, lập tức kêu người chạy đến, kết quả khi chúng tôi chạy đến nơi chỉ nhìn thấy cô bị hôn mê trong xe, còn bác tài xế đã bị đánh ngất xỉu ở ngoài đường.”
Đường Du Nhiên giật mình trố mắt nhìn dì Linh: “Dì Linh, vậy lúc mọi người đến có gặp ai khác không? Có nhìn thấy chiếc xe màu đen đã bị móp đầu không?”
Dì Linh nghe Đường Du Nhiên hỏi vậy thì lắc lắc đầu: “Thưa cô Đường, lúc chúng tôi đến chỉ nhìn thấy hai người là cô và bác tài xế thôi, hai người đều đang trong tình trạng hôn mê, lúc đó trên đường không có chiếc xe nào khác cả.”
Đường Du Nhiên nghe kể mà đôi mày cứ chau lại suốt, mối nghi ngờ trong lòng càng thêm nhiều, rốt cuộc là chuyện gì đây chứ!
Đường Du Nhiên có cảm giác rất rõ ràng là người đàn ông đeo khẩu trang đó sau khi làm cho cô hôn mê còn muốn đem cô đi.
Nhưng tại sao cuối cùng người đàn ông đó lại để cô lại?
Trong đó nhất định là có vấn đề!
Đường Du Nhiên chau mày nghĩ ngợi rồi nhìn dì Linh, hỏi: “Dì Linh, tài xế tỉnh lại chưa? Nếu tỉnh lại rồi thì giúp tôi gọi ông ấy đến đây, tôi muốn hỏi chút chuyện.”
“Đã tỉnh rồi, cô Đường chờ một chút, tôi sẽ gọi ông ấy đến ngay.” Dì Linh rời khỏi phòng vài phút rồi dẫn bác tài xế đi vào.
Đầu bác tài xế băng bó một lớp vải trắng, trên mặt vẫn còn những vết bầm tím, thương tích rõ ràng không phải do đụng xe gây ra mà do bị đánh thành ra như vậy.
“Cô Đường.” Bác tài xế kính cẩn lên tiếng trước, sau đó áy náy nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Cô Đường, xin lỗi, do tôi không bảo vệ tốt cho cô làm cô hoảng sợ.”
Đường Du Nhiên lắc đầu, nhờ dì Linh lấy cho bác tài một chiếc ghế, đợi bác ngồi xuống rồi mới hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, sau khi tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”
“Thưa cô Đường, lúc đó có một người đàn ông từ trên chiếc xe đằng sau bước xuống, động tác của hắn ta quá nhanh, tôi căn bản không kịp phản ứng, người đàn ông đó mở cửa ghế sau ra liền đánh cô ngất xỉu. Hắn ta còn muốn mang cô đi, tôi nhảy xuống xe giằng co với hắn một trận. Người đàn ông đó có tập võ tôi đánh không lại hắn ta, bị hắn ta đánh ngất đi, đợi đến khi tôi tỉnh lại thì đã được đưa về biệt thự rồi.”
Đường Du Nhiên nghe xong nhìn sang dì Linh đứng bên cạnh: “Dì Linh, camera giám sát đoạn đường đó có điều tra được gì không?”
“Thưa cô Đường, khi chuyện vừa xảy ra, tôi lập tức sai người đi lấy đoạn ghi hình của camare giám sát đoạn đường đó về ngay nhưng không biết là do trùng hợp hay có người cố ý mà camera giám sát của đoạn đường đó đã bị hư trước khi xảy ra chuyện vài phút, căn bản không có đoạn ghi hình để điều tra.”
Dì Linh đã ở cạnh Thời Ngọc Thao nhiều năm như vậy nên cũng có chút bản lĩnh xử lý những chuyện khẩn cấp.
Chuyện này cũng có phần quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến nổi không giống như là trùng hợp!
Đường Du Nhiên nhíu chặt màu, dì Linh đứng bên cạnh thấy sắc mặt Đường Du Nhiên có chút khó coi, vội dịu dàng lên tiếng: “Thưa cô Đường, cô đừng lo lắng, bây giờ cậu chủ vẫn chưa biết, chờ cậu chủ rời khỏi máy bay rồi tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu chủ biết chuyện này. Cô xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu chủ nhất định sẽ điều tra đến cùng, bây giờ cô cần phải cố gắng nghỉ ngơi chăm sóc cơ thể cho khỏe, chờ cậu chủ về là được rồi.”
Đường Du Nhiên nghe vậy nhẹ gật đầu. Đúng vậy, chuyện này đến quá kỳ lạ, Đường Du Nhiên rất không yên lòng, dì Linh nói không sai, bây giờ cô chỉ có thể đợi Thời Ngọc Thao trở về điều tra cho rõ chuyện này.
“Thưa cô Đường, vậy hôm nay cô có cần phải đến công ty không? Bác sĩ Tô nói bây giờ tốt nhất thì cô vẫn nên nằm nghỉ ngơi trước trên giường cho khỏe chút.”
Nghe giọng nói quan tâm của dì Linh, Đường Du Nhiên đáp: “Tôi không đến công ty nữa.”
Đường Du Nhiên rất rõ bản thân mình hiện giờ toàn thân không còn chút sức đến công ty cũng không giúp được gì.
Nghĩ vậy Đường Du Nhiên lấy điện thoại gọi điện cho Tịch Linh Linh bên phía công ty thông báo một tiếng.
Cùng lúc đó, phía bên này ở trước cửa phòng tổng thống của khách sạn năm sao, An Lâm thức khuya quay phim cả một buổi tối, vừa về đến khách sạn còn chưa kịp về phòng đã nghe điện thoại của anh họ Lâm Hiểu Hiểu gọi đến.
An Lâm vốn dĩ nghe điện thoại với khuôn mặt vui vẻ, bởi vì một tiếng trước, cô ta nhận được tin nhắn của anh họ Lâm Hiểu Hiểu gửi đến nói rằng sáng nay hắn ta sẽ ra tay bắt cóc Đường Du Nhiên.
Nhưng sau khi nghe điện thoại xong, vẻ mặt vui vẻ của An Lâm thoáng chốc đã trầm xuống.
Chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt xen lẫn tiếng thở dốc đau đớn của anh họ Lâm Hiểu Hiểu: “Đại minh tinh An Lâm, tôi sợ rồi! Chuyện này tôi giúp cô không nổi! Tám mươi ngàn còn lại tôi cũng không cần nữa, tôi sợ đến cái mạng của tôi cũng không còn, hai mươi ngàn này tôi cũng không trả cô đâu, coi như là tiền thuốc của tôi!”
Tim An Lâm đập mạnh, ngón tay cầm điện thoại bấu chặt thêm vài phần, hỏi ngay: “Chờ chút! Anh nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Vốn dĩ Đường Du Nhiên đó đã bị tôi làm cho ngất xỉu rồi, tôi còn đang định bắt cô ấy đi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện mấy người đàn ông không nói lời nào, đi đến đánh cho tôi một trận, đánh tôi đến sống dở chết dở, kéo thẳng tôi lên xe rồi đi mất.”
An Lâm cau mày lại, nghiến răng hỏi: “Vậy bây giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi đang nằm ở nhà đây! Sau khi mấy người đó chở tôi đi một đoạn thì đuổi tôi xuống xe!”
An Lâm nghe vậy, nổi nghi ngờ trong ánh mắt càng sâu hơn!
Kẻ đột nhiên xuất hiện làm rối kế hoạch rốt cuộc là ai?
Nếu nói là người của Thời Ngọc Thao, nhưng mà dựa vào cách làm của Thời Ngọc Thao sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh họ của Lâm Hiểu Hiểu như vậy được.
Còn nếu như nói không phải là người của Thời Ngọc Thao, thì tại sao họ lại tốt lành chạy ra phá rối, cứu thoát Đường Du Nhiên?
Nếu như nói chỉ là người qua đường bình thường gặp phải chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên phải là báo cảnh sát mới đúng chứ!
Chuyện này cuối cùng là sao đây!
An Lâm nghĩ đến đây thôi là liền bốc hỏa! Chết tiệt, nếu như không phải mấy người đó đột nhiên xuất phiện gây rối, thì có lẽ bây giờ Đường Du Nhiên đã bị đám đàn ông ghê tởm kia dày vò rồi!
Ánh mắt An Lâm u ám, không cam tâm cắn cắn môi, sau đó nói với anh họ của Lâm Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia: “Đường Du Nhiên không nhìn thấy mặt của anh chứ?”
“Không có, lúc đó tôi mang khẩu trang.”
“Rất tốt, tôi sẽ chuyển vào thẻ ngân hàng của anh thêm mười ngàn nữa, anh cầm số tiền này rời khỏi Diệu Thành trốn đi nơi khác vài tháng đi, thuận tiện dưỡng thương luôn!”
An Lâm nói một tràng, lúc nói tiếp thì giọng nói mang theo vẻ cảnh cáo: “Anh không được nói chuyện này với bất kỳ ai, cứ coi như không xảy ra chuyện gì! Nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với anh tưởng tượng! Nếu như anh muốn yên ổn mà sống thì hãy nhớ cho rõ lời tôi.”
Suy cho cùng cũng không biết Thời Ngọc Thao có truy cứu chuyện hôm nay hay không, bây giờ chuyện không thành công, cách tốt nhất là để anh họ của Lâm Hiểu Hiểu rời khỏi Diệu Thành, đừng để người của Thời Ngọc Thao tìm thấy.
Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu cũng bị chuyện hôm nay làm hoảng sợ, nghe An Lâm nói vậy thì đáp ngay: “Tôi biết rồi, cô yên tâm, tôi nghe lời cô hết, lát nữa tôi sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi Diệu Thành.”
Kết thúc cuộc nói chuyện, An Lâm cầm điện thoại chuyển tiền qua thẻ ngân hàng của anh họ Lâm Hiểu Hiểu thêm mười ngàn nữa, sau đó xóa toàn bộ liên hệ với hắn ta.
An Lâm mới thở phào, nhưng trong lòng vẫn âm ĩ buồn bực, An Lâm luôn cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Cô ta giơ tay lên xoa bốp ấn đường của mình, An Lâm lấy thẻ phòng khách sạn từ trong túi ra, một tiếng “ting” vang lên, cửa phòng được mở, An Lâm giơ tay đẩy cửa phòng, thứ đập và mắt cô lại là một căn phòng tối đen.
An Lâm giật thót một cái, tim đập thình thịch, bây giờ là buổi sáng mà! Trong phòng đâu thể tối như vậy được, ai đã kéo toàn bộ rèm cửa sổ của căn phòng lại rồi!
Nhưng An Lâm còn nhớ rất rõ, hôm qua lúc cô ta ra khỏi phòng đi đến trường quay, màn cửa trong phòng vẫn không có kéo lại, Lâm Hiểu Hiểu trong lúc này vẫn luôn bên cạnh cô ta, căn bản không trở về khách sạn!
Dù là nhân viên dọn dẹp của khách sạn cũng không thể tẻ nhạt đến mức kéo hết toàn bộ rèm của căn phòng lại như vậy!
Cho nên, ai đã ghé qua phòng của cô ta?