Lúc vừa mới chia tay người kia được mấy tháng, bạn bè chung của cả hai nhìn thấy Thời Ngọc Thao lại cố ý như vô tình mà nhắc tới mối tình đầu đó ở trước mặt của anh.
Lại không ngờ sau khi Thời Ngọc Thao nghe xong đã bỗng tức giận, hất rơi cái cốc nước rồi trực tiếp rời đi.
Nhờ chuyện đó mà về sau những người bạn bè đó của anh đều rất biết chừng mực, không còn ai dám nhắc tới tên của cô gái kia ở trước mặt của anh nữa.
Tên của cô gái đó hoàn toàn trở thành một từ bị cấm được nhắc tới mỗi khi ở trước mặt của anh.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, tay đang nắm tay người kia cũng siết chặt lại đôi chút, cứ như muốn tóm chặt lấy không có người này có cơ hội trốn thoát vậy, sau đó mới chậm rãi nói: “Du Nhiên, anh không phủ nhận là mình đã từng thích cô ấy, nhưng mà ngay lúc này anh dám khẳng định một điều, người anh thích hiện tại chính là em!”
“Người anh muốn sống chung, không muốn rời xa dù chỉ một giây một phút cũng chính là em!”
“Người anh muốn đi hết quãng đời còn lại cũng chính là Đường Du Nhiên là em!”
“Du Nhiên, trước đây anh chưa làm tốt, nhưng mà em cũng không thể chỉ vì chuyện quá khứ của anh mà lại thẳng thừng cắt đứt với anh như vậy chứ.”
Nói tới đây, Thời Ngọc Thao duỗi tay qua ôm chặt lấy Đường Du Nhiên.
Người bên đây đỏ hoe đôi mắt thoáng vùng vẫy một chút, cảm thấy không thể thoát được, động tác cũng theo đó mà mềm nhũn, sau đó trực tiếp để mặc cho anh ôm lấy.
Thời Ngọc Thao tiến đến gần khẽ hôn lên thái dương của Đường Du Nhiên trấn an, lúc này mới thì thầm bên tai của cô: “Du Nhiên, hơn nữa từ sau khi anh yêu em, anh đã không còn đụng qua cô gái nào nữa, thậm chí đến cả nhìn cũng không có… Cho nên Du Nhiên à, em tin anh có được không?”
Đường Du Nhiên cảm thấy bản thân mình quá mức dễ bị hấp dẫn, nghe được Thời Ngọc Thao nói mấy câu này lại khiến những hờn dỗi uất ức trước đó ở trong lòng như bị đuổi đi hết.
Ai mà không có quá khứ chứ, huống hồ Thời Ngọc Thao cũng đã hai mươi bảy tuổi, trước đây từng có người yêu là chuyện rất bình thường. Mặc dù Đường Du Nhiên thừa nhận trong lòng cảm thấy ghen, nhưng mà biết được chuyện xong rồi cũng không còn để ý thêm gì nữa.
Cái mà cô quan tâm hiện tại chính là thái độ của Thời Ngọc Thao đối với mình.
Viền mắt của Đường Du Nhiên vẫn còn chút đỏ nhìn thẳng Thời Ngọc Thao, bỗng nghiêm túc nói với anh: “Thời Ngọc Thao, say này nếu anh không còn thích em nữa, không muốn ở cùng với em nữa thì cứ nói thẳng, tuyệt đối không được lừa gạt hay che dấu em.”
Đối diện với ánh mắt đỏ ửng của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao lại cảm thấy trong lòng mình nhói một trận, sau lại hôn lên trán cô một cái mà đáp: “Du Nhiên, anh sẽ không không thích em nữa, cũng sẽ không bỏ em ở lại.”
Đường Du Nhiên nghe lời tâm tình đó của người kia, trái tim đang hoảng loạn lại được dỗ dành bình yên lại. Cô duỗi tay chủ động ôm lấy cổ của Thời Ngọc Thao, nhào người qua mà hôn lên môi của anh.
Hai cặp mắt nhìn thấy nhau, cả hai cùng nở nụ cười tươi.
Thời Ngọc Thao được voi lại đòi tiên, tay cũng đặt lên gáy của Đường Du Nhiên mà giữ nụ hôn này thêm sâu.
Một nụ hôn thật sâu kết thúc, Thời Ngọc Thao mỉm cười nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Đường Du Nhiên không giấu được nét ngọt ngào đang dâng trào trong lòng, cả khuôn mặt trắng nõn lại đỏ ửng, gật đầu với anh đáp: “Ừm, về nhà.”
Từ lúc cha Đường qua đời, Đường Du Nhiên cũng không có nhà nữa, bây giờ với cô mà nói, nơi nào có Thời Ngọc Thao thì nơi đó chính là nhà.
Chỉ là hiện tại cả Đường Du nhiên và Thời Ngọc Thao vẫn không biết, đời còn rất dài, những lời hứa hẹn ở hiện tại đều quá mỏng manh.
Mà sau này, Thời Ngọc Thao vẫn là làm lỡ mất Đường Du Nhiên.
Cả hai người cùng nhau quay trở lại biệt thự Đế Đình, Đường Du Nhiên dọn tới ở khiến dì Linh rất đỗi hài lòng, tận lực giúp đỡ cả hai vận chuyển vali đồ lên phòng ngủ trên lầu hai.
Sau đó lại lấy quần áo trong vali để ở trong phòng đặt quần áo, mấy cái còn lại cũng được bày ra từng cái một.
Thời Ngọc Thao về tới nhà xong lại lập tức vào trong phòng làm việc, gọi điện thoại cho Ứng Hạo Vũ.
Người bên kia đã nhanh chóng bắt máy, sắc mặt của Thời Ngọc Thao thoáng lạnh lùng, anh dặn dò: “Ứng Hạo Vũ, tuần sau mở phiên tòa của Khâu Thiếu Trạch, cậu bảo với luật sư bên mình sửa đổi lại một chút, không cần tố cáo tội tử hình cho Khâu Thiếu Trạch, để anh ta tội chung thân là được rồi!”
Ứng Hạo Vũ sửng sốt một lúc, còn tưởng là mình nghe nhầm. Sau đó mới kịp thời phản ứng lại, theo bản năng lặp lại một lần: “Cậu Thời, ý của cậu là không cần phán Khâu Thiếu Trạch án tử hình? Phán án tù chung thân là được rồi?”
“Đúng vậy, ở tù chung thân là được rồi!” Ánh mắt thâm thúy của anh thoáng híp lại, chậm rãi nói thêm: “Ứng Hạo Vũ, bây giờ không phải chuyện đánh nhau trong tù xảy ra rất thường xuyên đó sao. Cho nên để Khâu Thiếu Trạch bị giam trong đó, ngày ngày có bị đánh đập này kia hẳn cũng là chuyện rất bình thường chứ nhỉ.”
Ứng Hạo Vũ đi theo bên cạnh Thời Ngọc Thao nhiều năm vậy rồi, vừa nghe đã lập tức hiểu được ý của anh là gì vội cung kính đáp: “Vâng, cậu Thời, tôi đã biết phải nên làm thế nào rồi.”
“Ừm, nhớ kỹ, Khâu Thiếu Trạch phải luôn sống.”
“Dạ vâng cậu Thời.”
“Đúng rồi, còn chuyện này nữa, anh sai người đi điều tra thử một chút.” Thời Ngọc Thao chuyển chủ đề nói tiếp: “Chuyện cha của Đường Du Nhiên bỗng phát bệnh rồi chết đó, toàn bộ những chuyện liên quan đều phải điều tra thật kỹ lưỡng, tốt nhất là tìm được hết những người bác sĩ mà năm đó đã tham gia làm cấp cứu.”
“Vâng cậu Thời, tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp người điều tra chuyện này.”
“Ừm!” Thời Ngọc Thao đáp một tiếng, lập tức kết thúc cuộc nói chuyện.
Phía bên kia, Ứng Hạo Vũ lập tức gọi một cú điện thoại tới trại tạm giam.
Mười lăm phút sau, Khâu Thiếu Trạch đang ngồi dựa lưng ở trên giường trong nhà tù nhắm mắt nghỉ ngơi, lập tức nghe được tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Sau đó, cửa nhà tù vốn đang khóa chặt lại được người khác mở ra.
Khâu Thiếu Trạch nghe được tiếng động cũng mở mắt ra nhìn về phía cửa, lại thấy người gác ngục dắt theo bốn người đàn ông cao to, ai cũng một vẻ hung ác bặm trợn mà tiến vào trong.
Bốn người đàn ông nhìn sơ qua đã biết không phải là loại người hiền lành gì, trong mắt cũng lộ ra vẻ hung ác.
Nét hung ác đó lại khác với nét hung ác trong ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch.
Trong ánh mắt của đám người này quả thật là nét hung ác đến rợn người, thậm chí bên trong còn có sát khí, bọn họ thật sự đã từng giết người không gớm tay.
Trong đó, một người đàn ông da ngăm đen đi đầu còn có một vết sẹo to tướng kéo dài từ vầng trán xuống tới khóe miệng.
Đối diện với người đàn ông mặt sẹo đi đầu đó, Khâu Thiếu Trạch thật sự bị sát khí trong ánh mắt của gã ta dọa sợ. Vừa lúc muốn dời ánh mắt sang chỗ khác đã thấy người đàn ông đó tựa cười tựa không, có hơi bĩu môi đi về phía của Khâu Thiếu Trạch.
Người bên đây lập tức cứng đờ, trong lòng khẩn trương cuống quýt, bỗng cảm thấy có dự cảm chẳng lành.
Sống lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, từng dòng nối đuôi nhau chảy dọc xuống.
Trong đầu cũng chợt vang lại câu nói của Thời Ngọc Thao trước đó: “Khâu Thiếu Trạch, tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác thế nào gọi là sống không bằng chết! Sẽ dày vò mày cho tới ngày mày già chết thì thôi!”