Thật ra trong lòng Đường Du Nhiên vẫn cảm thấy có chút áy náy với Thời Ngọc Thao.
Trước đó bản thân cô đã quên mất lễ tình nhân không nói, lúc nghe Thời Ngọc Thao nhắc đến, nhưng lại vì phải bận việc công ty, cũng không có thời gian đi chọn quà cho Thời Ngọc Thao.
Cho nên, chỉ có thể tạm thời mua quần áo xem như quà tặng, tặng cho Thời Ngọc Thao. So sánh thì Thời Ngọc Thao còn dày công chuẩn bị quà lễ tình nhân cho mình. Đầu tiên là tặng hoa, sau đó là đặt phòng bao ở nhà hàng ăn cơm Tây, còn tặng quần áo. Rõ ràng là công việc bận rộn đến thế, còn cố ý chừa thời gian ra ở bên cạnh mình, Thời Ngọc Thao quả thật quá quá tốt.
Nghe thấy câu vừa rồi của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao không giành thanh toán với Đường Du Nhiên nữa. Anh đứng bên cạnh Đường Du Nhiên, khóe môi hơi cong để lộ tâm trạng của Thời Ngọc Thao.
Lúc này, trong suy nghĩ của Thời Ngọc Thao đều là, ừm, đó chính là bộ đồ vợ chọn riêng cho anh, là món quà lễ tình nhân mà vợ anh mua cho anh đó! Vui quá!
Một bộ đồ vest cùng ba cái cà vạt, giá trị đã vượt qua sáu con số. Có điều là vì mua đồ cho Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên lập tức quẹt thẻ mà không thèm chớp mắt lấy một cái.
Mua đồ xong, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đi ra khỏi cửa hàng thời trang nam. Đường Du Nhiên vốn còn muốn đi dạo thêm một lát, xem thử còn thứ gì khác có thể mua cho Thời Ngọc Thao hay không.
Nhưng Thời Ngọc Thao nhìn thời gian trên đồng hồ một cái, lập tức kéo Đường Du Nhiên lại.
Lúc này đã gần năm giờ chiều rồi, hai người lựa quần áo mất hết nửa tiếng đồng hồ.
Thời Ngọc Thao dùng một tay xách đống đồ vừa mới mua, một tay nắm lấy tay Đường Du Nhiên, cúi đầu nói với Đường Du Nhiên: “Bây giờ sắp hơn năm giờ rồi, em đã đói chưa?”
“Chưa đói, anh đói rồi à?” Mùi vị cơm Tây lúc trưa cũng không tệ, Đường Du Nhiên còn ăn rất no.
“Anh cũng chưa đói. Anh đã đặt vé xem phim rồi, còn nửa tiếng nữa là chiếu, hay là chúng ta đi xem phim trước đi, xem phim xong thì chúng ta cùng nhau đi ăn tối.” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên một cách chăm chú, đề nghị.
Nghe lời Thời Ngọc Thao mới nói, Đường Du Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc nhìn Thời Ngọc Thao. Cô không ngờ Thời Ngọc Thao lại còn đặt vé xem phim!
Cô vốn tưởng là Thời Ngọc Thao hẳn sẽ không thích cái kiểu hai người cùng nhau đến rạp chiếu phim xem phim như những đôi tình nhân bình thường chứ.
Khóe môi Đường Du Nhiên không tự giác hé ra một nụ cười, nắm chặt bàn tay Thời Ngọc Thao, gật đầu với anh.
Thời Ngọc Thao lập tức nắm tay Đường Du Nhiên, bước nhanh ra khỏi trung tâm thương mại.
Trước tiên là bỏ những đồ hai người vừa mua vào trong cốp xe sau, sau đó Thời Ngọc Thao lại săn sóc mở cửa ghế phó lái cho Đường Du Nhiên. Sau khi thấy Đường Du Nhiên đã ngồi vào trong xe, Thời Ngọc Thao mới lên xe.
Rạp chiếu phim cách chỗ này không xa bao nhiêu, Thời Ngọc Thao lái xe mất hai mươi phút là đến.
Bây giờ còn chưa đến buổi tối, nhưng người trong rạp chiếu phim đã rất đông rồi.
Thời Ngọc Thao nắm tay Đường Du Nhiên đi vào trong rạp chiếu phim. Hai người đều đeo khẩu trang, vừa đi vào đã nhìn thấy toàn bộ đều là những cặp tình nhân có đôi có cặp.
Rất nhiều người đều đã đặt trước trên mạng, chỗ lấy vé đã xếp thành một hàng dài.
Đa số đều là các bạn trai xếp hàng, cũng có những cặp có tình cảm rất tốt, hai người khoác tay nhau, vừa xếp hàng, vừa vui vẻ chờ đợi.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy việc xếp hàng lấy vé rất có không khí. Cô lớn thế này rồi cũng chưa từng xếp hàng lấy vé với người yêu của mình, sau đó cùng nhau vào xem phim như những cặp đôi bình thường.
Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, Đường Du Nhiên cũng muốn trải nghiệm thử cảm giác này.
Nghĩ thế, Đường Du Nhiên nhịn không được mở to mắt hơn, thích thú khoác tay Thời Ngọc Thao, nói: “Thời Ngọc Thao, vé chúng ta đặt có cần phải xếp hàng không?”
Đối diện với đôi mắt mong chờ muốn thử của Đường Du Nhiên, khóe môi Thời Ngọc Thao cong cong, lộ ra một nụ cười cưng chiều. Thật ra vé mà Thời Ngọc Thao mua không cần phải xếp hàng lấy vé, trực tiếp đi vào rạp chiếu là được rồi.
Nhưng Thời Ngọc Thao thấy hình như Đường Du Nhiên rất muốn thử cảm giác xếp hàng lấy vé, nên Thời Ngọc Thao bèn gật đầu với Đường Du Nhiên, nói một cách cưng chiều: “Ừm, vậy chúng ta đi xếp hàng lấy vé trước đi.”
Nói rồi, Thời Ngọc Thao lập tức kéo Đường Du Nhiên đi vào trong đám người xếp hàng.
Thời Ngọc Thao quét mắt nhìn hàng dài đang xếp hàng, tính toán trong lòng, đoán chừng vẫn phải đợi khoảng hai mươi phút nữa mới có thể đến lượt anh.
Lúc nãy đi dạo lâu như vậy, Thời Ngọc Thao sợ Đường Du Nhiên mệt, bèn chỉ về phía ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, chắc vẫn phải một lúc nữa mới đến lượt chúng ta, nếu em mệt thì đến khu nghỉ ngơi bên kia, nghỉ ngơi một lát đi.”
“Em không mệt.”
Đường Du Nhiên vội lắc đầu với Thời Ngọc Thao, hai tay vô thức khoác cánh tay Thời Ngọc Thao một cách thân thiết, nhìn Thời Ngọc Thao, tiếp tục nói: “Em xếp hàng với anh.”
Thời Ngọc Thao giả vờ như vô ý quét qua cánh tay đang thân thiết khoác cánh tay mình của Đường Du Nhiên, nhịn không được khẽ cong khóe môi.
Cúi đầu nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Lát nữa em muốn xem phim gì? Anh vẫn chưa đặt phim xong, em lại chọn đi.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói thế, lập tức nhìn về phía màn hình điện tử siêu to ở phía không xa.
Hiện tại, trên màn hình điện tử siêu to đó đang chiếu trailer của những bộ phim hot.
Tổng cộng có bảy bộ phim đang chiếu, có hai bộ là phim khoa học viễn tưởng nước ngoài, có hai bộ là phim ma, ba bộ còn lại là phim tình cảm lãng mạn.
Phỏng chừng là do lễ tình nhân, nên ba bộ phim tình cảm lãng mạn được xem nhiều nhất.
Đường Du Nhiên xem xong trailer của bảy bộ phim, nhưng cô lại có chứng khó lựa chọn, đành phải nhìn Thời Ngọc Thao bên cạnh, nói: “Ưm… Thời Ngọc Thao, hay là anh chọn đi… em không chọn được.”
Nghe Đường Du Nhiên nói vậy, Thời Ngọc Thao cũng ngước mắt xem trailer phim một lượt. Hẳn là Đường Du Nhiên không có hứng thú với phim khoa học viễn tưởng.
Xem phim ma thì Thời Ngọc Thao lại sợ dọa đến Đường Du Nhiên. Dùng phương pháp loại bỏ một lượt, cái tốt nhất hình như cũng chỉ còn lại phim tình cảm lãng mạn thôi.
Được cái là cũng coi như hợp với hoàn cảnh.
Thời Ngọc Thao lại thảo luận với Đường Du Nhiên một lát, cuối cùng hai người chọn ra một bộ từ trong ba bộ phim tình cảm.
Hai người đứng nói chuyện, ngược lại thời gian trôi qua cũng rất nhanh, không bao lâu thì cũng đến lượt Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao lấy hai tấm vé, Đường Du Nhiên thì mang vẻ mặt mong chờ, chạy đến chỗ bán bắp rang bơ và coca.
Đường Du Nhiên vô thức chỉ bắp rang bơ và coca, nói nhỏ với Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, em cũng muốn ăn bắp rang bơ và uống coca!”
Đường Du Nhiên vừa thấy mấy cô gái khác cũng đều bảo bạn trai mua cho mình.
E là vừa rồi chính Đường Du Nhiên cũng không phát hiện ra, lúc cô nói chuyện với Thời Ngọc Thao, trong giọng nói đã bất giác mang theo một chút ý làm nũng.
Hiếm khi Đường Du Nhiên mới làm nũng với mình, khóe môi Thời Ngọc Thao lập tức cong cong, nhịn không được vươn tay xoa đỉnh đầu mềm mại của Đường Du Nhiên một cách cưng chiều.
Nếu như không phải ngại bên cạnh còn rất nhiều người, Thời Ngọc Thao đã muốn trực tiếp kéo khẩu trang của Đường Du Nhiên xuống, hôn mạnh một cái.
Hừm, ai bảo Đường Du Nhiên của anh dễ thương thế chứ!
Thời Ngọc Thao mua một hộp bắp rang bơ lớn cho Đường Du Nhiên, lại mua thêm hai ly coca.
Mặc dù bản thân Thời Ngọc Thao không hề thích uống coca.
Mua đồ và lấy vé xong, Đường Du Nhiên lập tức vui đến mức khóe môi cười cong cong, thân thiết khoác cánh tay Thời Ngọc Thao, đi vào rạp chiếu số năm như trên vé viết.
Đường Du Nhiên vừa đi vào rạp chiếu phim, nhìn thấy rạp chiếu phim sáng đèn nhưng lại không một bóng người thì sợ hết cả hồn, cánh tay đang khoác tay Thời Ngọc Thao cũng co chặt lại, vô thức ngước mắt nhìn Thời Ngọc Thao bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Thời Ngọc Thao… sao không có ai cả vậy… chúng ta không đi nhầm rạp đấy chứ…”
“Không có đi nhầm, chính là ở đây.” Thời Ngọc Thao mỉm cười, nhéo chóp mũi Đường Du Nhiên một cách cưng chiều.
Dắt Đường Du Nhiên đi đến vị trí chính giữa có tầm nhìn tốt nhất, rồi kéo Đường Du Nhiên ngồi xuống.
Đường Du Nhiên vô cùng nghi hoặc, lại nhìn thời gian trên vé xem phim, một phút sau là phim sẽ bắt đầu chiếu, nhưng bây giờ trong rạp lại chỉ có hai người là cô và Thời Ngọc Thao.
Rõ ràng lúc nãy khi Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao vừa vào, Đường Du Nhiên còn nghe thấy cặp đôi khác nói chuyện, bởi vì hôm nay là lễ tình nhân, rất khó để mua được vé phim, hầu như là rạp nào cũng đầy rồi. Cho dù có không đầy, thì cũng chỉ còn lại những vị trí trong góc hay bên rìa có tầm nhìn rất không tốt.
Nhưng sao rạp chiếu phim của hai người họ chỉ có hai người thôi?
Nghĩ thế, Đường Du Nhiên theo bản năng nhìn qua Thời Ngọc Thao, nhưng lại thấy sắc mặt Thời Ngọc Thao vẫn như bình thường, không hề có chút ngạc nhiên nào. Đường Du Nhiên suy nghĩ một chốc, lập tức phản ứng lại, nhìn Thời Ngọc Thao, nhịn không được nói: “Thời Ngọc Thao… không phải là anh bao cả rạp rồi đấy chứ?”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói vậy, ngược lại vô cùng thành thật gật đầu với Đường Du Nhiên: “Ừm, bao rạp rồi.”
Dù sao lát nữa còn có chuyện rất quan trọng cần làm, trường hợp người nhiều không thích hợp.
Nói rồi, bàn tay to của Thời Ngọc Thao và bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên đan chặt vào nhau: “Anh chỉ muốn xem với em thôi, không muốn để cho người khác đến làm phiền chúng ta.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói vậy thì có chút dở khóc dở cười. Được rồi, quả nhiên tổng giám đốc là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, xem phim đều là bao cả rạp.
Bộ phim rất nhanh đã bắt đầu, ánh sáng trong rạp lập tức biến mất.
Màn hình chiếu phim siêu to vốn đen thui, dần dần sáng lên.
Đây là một bộ phim tình cảm không hề xuất sắc gì, thậm chí còn có chút cẩu huyết, nhưng Đường Du Nhiên lại xem đến thích thú một cách hiếm thấy như vậy.
Đôi mắt nhìn chăm chú màn hình không hề dời đi lần nào.
Thời Ngọc Thao vốn chẳng thích xem phim là bao, đặc biệt còn là phim tình cảm cẩu huyết vô cùng nhàm chán như thế này. Toàn là vì Đường Du Nhiên ở bên cạnh, nên Thời Ngọc Thao mới gắng nhẫn nhịn ngồi đây xem.
Nhưng Thời Ngọc Thao nhìn màn hình còn chưa được hai phút, đã lại thản nhiên dời tầm nhìn.
Ngược lại nhìn sang Đường Du Nhiên bên cạnh.
Thấy Đường Du Nhiên vừa nhăn mày, vừa cười, Thời Ngọc Thao chỉ cảm thấy chút buồn bực dâng lên trong lòng vì xem phim vừa rồi, đã lập tức biến mất trong vô hình.
Vì thế, Thời Ngọc Thao bèn dứt khoát nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên. Càng nhìn, càng cảm thấy Đường Du Nhiên rất đẹp, đẹp đến mức khiến Thời Ngọc Thao hận không thể mãi mãi dẫn Đường Du Nhiên theo bên cạnh, giấu cho thật kỹ, không để cho những người đàn ông khác nhìn thấy mới tốt.