Thời Ngọc Thao bây giờ rất muốn thu nhỏ Đường Du Nhiên lại rồi bỏ trong túi áo, để Đường Du Nhiên lúc nào cũng ở bên cạnh anh.
“Đường Du Nhiên, tối nay em ở lại phòng tôi đi.” Thời Ngọc Thao đang nói thì thấy dáng vẻ muốn từ chối của Đường Du Nhiên, vội nói tiếp: “Tôi bảo đảm tôi chỉ muốn ôm em ngủ thôi, sẽ không làm gì em đâu.”
Đường Du Nhiên nghe sự bảo đảm không đáng tin chút nào của Thời Ngọc Thao thì hơi cạn lời, đàn ông có ba lời dối trá, phụ nữ nhất định không được tin.
Một là, anh chỉ ôm thôi, anh thật sự sẽ không làm gì đâu.
Hai là, anh chỉ sờ thôi, anh thật sự sẽ không vào đâu.
Ba là, cho anh vào chút đi, anh thật sự sẽ không động đậy đâu.
Sự bảo đảm của Thời Ngọc Thao cũng tương tự như trên.
Đầu tiên là bị Thời Ngọc Thao giày vò quá mức, sau đó lại chạy đi chơi đùa bên người tình, Đường Du Nhiên bây giờ thật sự thấy hơi mệt.
Không muốn bị Thời Ngọc Thao giày vò nữa, nếu không đoán chừng ngày mai cô còn không bước xuống giường được.
“Không, Thời Ngọc Thao, anh về phòng nghỉ trước đi, tôi tự về phòng được.”
Đường Du Nhiên nói xong thì cửa thang máy cũng đã mở, nhưng không ngờ Thời Ngọc Thao không nghĩ ngợi gì đã trực tiếp đưa tay đóng thang máy.
“Tôi đưa em về phòng trước.” Thời Ngọc Thao nói vô cùng đáng tin.
Ấn tầng sáu, thang máy lại từ từ đi lên, ding dong một tiếng, thang máy đã đến tầng sáu.
“Đến rồi, tôi về phòng trước đây, bây giờ đã rất muộn rồi, anh cũng mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đường Du Nhiên nói xong, đang định cất bước đi ra, kết quả lại bị Thời Ngọc Thao kéo cổ tay lại.
Đường Du Nhiên vô cùng cạn lời nhìn Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao lúc này mới nói: “Đường Du Nhiên, em phải nhớ lấy chuyện em đã đồng ý với tôi.”
Đường Du Nhiên bị câu nói không đầu không đuôi này của Thời Ngọc Thao làm cho thấy hơi ngớ ngẩn, không nhịn được hỏi theo bản năng: “Ơ… đồng ý chuyện gì?”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời thì thấy vẻ mặt Thời Ngọc Thao khó chịu, ý thức được dường như mình đã nói sai điều gì, Đường Du Nhiên theo bản năng muốn chạy trốn ra khỏi thang máy.
Thời Ngọc Thao không kéo Đường Du Nhiên lại, trái lại còn bước ra khỏi thang máy cùng Đường Du Nhiên.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Thời Ngọc Thao đã ngang ngược kéo cổ tay Đường Du Nhiên đi về phía lối thoát hiểm không ai chú ý tới.
Cũng may lúc này là đêm khuya, hành lang khách sạn không có ai khác.
Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao ôm chặt trong ngực, Thời Ngọc Thao bóp cằm của Đường Du Nhiên, buộc ánh mắt của Đường Du Nhiên nhìn thẳng vào anh.
“Đường Du Nhiên, lần này em nhớ cho kỹ, thời gian hợp tác của chúng ta không được để Khâu Thiếu Trạch chạm vào em, cho dù là hôn cũng không được! Nắm tay cũng không!”
Thời Ngọc Thao cũng không biết tính độc chiếm của mình với Đường Du Nhiên ở đâu ra mà nhiều đến vậy, nhưng anh vừa nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch thân mật với Đường Du Nhiên như thế, cả người đều thấy khó chịu vô cùng!
Bị Thời Ngọc Thao nhắc nhở như vậy, Đường Du Nhiên mới nhớ ra quả thật mình đã đồng ý với Thời Ngọc Thao chuyện này.
“Tôi biết rồi, cho dù anh không nói cũng sẽ không để Khâu Thiếu Trạch chạm vào tôi đâu! Tôi chán ghét đến buồn nôn đây!” Đường Du Nhiên hơi cạn lời lẩm bẩm nói.
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói xong, lúc này mới hài lòng cúi đầu hôn lên môi Đường Du Nhiên nói: “Như vậy còn tạm được, trễ lắm rồi, em về nghỉ ngơi chút đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Đường Du Nhiên trả lời một câu, vội rời khỏi ngực Thời Ngọc Thao, giống như đang chạy trốn chạy về phòng của mình.
Khâu Thiếu Trạch quả nhiên không về, trong lòng Đường Du Nhiên khẽ thở phào một hơi.
Đoán chừng lúc này Khâu Thiếu Trạch vẫn đang bận đến sứt đầu mẻ trán trong bệnh viện, nhìn dáng vẻ của Bạch Tiên Nhi là biết lần này Bạch Tiên Nhi chắc chắn bị thương không nhẹ, không chừng Khâu Thiếu Trạch cũng đang bận bịu cả đêm trong bệnh viện.
Đường Du Nhiên có thể yên tâm ngủ một giấc, tìm bộ đồ ngủ sạch sẽ vào phòng tắm tắm một chút, tắm xong thì nằm trên chiếc giường thoải mái của khách sạn, không bao lâu thì đã ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Đường Du Nhiên ngủ đến tận chín giờ sáng hôm sau mới dậy.
Đường Du Nhiên thấy hơi đói, vệ sinh cá nhân xong thì thay đồ chuẩn bị đến phòng ăn dưới lầu để ăn sáng.
Kết quả trong phòng vang lên một hồi chuông cửa.
Đường Du Nhiên không nhịn được khẽ cau mày, cứ tưởng là Khâu Thiếu Trạch đã về.
Kết quả kéo cửa ra nhìn thấy người đang đứng bên ngoài thì hơi giật mình.
Không phải Khâu Thiếu Trạch mà là Đỗ Yên Nhiên.
Đỗ Yên Nhiên thấy Đường Du Nhiên thì cung kính cầm cái túi trong tay đưa đến trước mặt Đường Du Nhiên, giọng điệu vô cùng cung kính nói: “Cô Đường, đây là bữa sáng cậu Thời dặn dò tôi mang đến cho cô.”
Thật ra lúc đầu Thời Ngọc Thao muốn tự mình mang đến cho Đường Du Nhiên, nhưng suy nghĩ một lát, nếu anh tự mình mang đến bị người ta nhìn thấy thì gây sự chú ý quá, đoán chừng Đường Du Nhiên chắc chắn sẽ không thích, vì vậy để kín tiếng một chút, Thời Ngọc Thao đã dặn dò Đỗ Yên Nhiên mang qua.
Đường Du Nhiên nhận lấy bữa sáng trong tay Đỗ Yên Nhiên, lịch sự nói cảm ơn với Đỗ Yên Nhiên.
Đỗ Yên Nhiên có lẽ là biết quan hệ giữa cô và Thời Ngọc Thao, cho nên lúc Đường Du Nhiên ở trước mặt Đỗ Yên Nhiên ít nhiều gì cũng thấy hơi ngại.
May mà Đỗ Yên Nhiên cũng không phải người nhiều chuyện, đưa bữa sáng xong thì rời đi.
Đóng cửa phòng xong, Đường Du Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng, mở cái túi ra mới nhìn thấy ký hiệu đặc biệt được khắc tinh xảo trên hộp đựng bữa sáng.
Đường Du Nhiên còn nhớ ký hiệu này, là ký hiệu của một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương đảo Bali.
Mỗi ngày người đến đây ăn đều tấp nập, cho dù là ngày thường đến xếp hàng chít ít cũng phải xếp nửa tiếng đồng hồ!
Hơn nữa nhà hàng này còn không giao hàng, chỉ có thể tự mình đến xếp hàng mua.
Nhưng đồ ăn nhà hàng này nấu quả thật là đáng để đợi nửa tiếng đồng hồ.
Lần trước lúc Đường Du Nhiên cùng cha đến đây đã từng ăn một lần, vẫn mãi không quên được, nhưng lại không ngờ lần này là nhờ Thời Ngọc Thao, cô lại có thể ăn tiếp.
Đường Du Nhiên vừa nghĩ khóe môi khẽ cong lên, không nhịn được nở một nụ cười, không thể chờ thêm được nữa mở hộp đựng bữa sáng ra bắt đầu thưởng thức.
Quả nhiên hương vị vẫn ngon như trước đây, Đường Du Nhiên ăn một cách đầy thỏa mãn.
Nhưng chưa đợi Đường Du Nhiên ăn xong bữa sáng, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Vừa mở cửa ra, Đường Du Nhiên nhìn thấy vẻ mặt Khâu Thiếu Trạch vô cùng mệt mỏi đứng ngoài cửa.
Có lẽ là Khâu Thiếu Trạch cả đêm cũng không chợp mắt, dưới đôi mắt thâm đen một mảng rõ ràng, trong mắt hằn lên tia máu, dưới cằm mọc ra một mớ râu đen lởm chởm.
Nhìn thấy Đường Du Nhiên, vẻ mặt Khâu Thiếu Trạch miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Du Nhiên, em ăn sáng chưa? Anh mang bữa sáng về cho em.”
Khâu Thiếu Trạch nói xong thì đưa bữa sáng trong tay đến trước mặt Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên không lấy, nói với Khâu Thiếu Trạch: “Em vừa ăn sáng rồi.”
Khâu Thiếu Trạch hơi lúng túng cười cười với Đường Du Nhiên, đang định nói chuyện, còn chưa mở miệng đã bị Đường Du Nhiên cướp lời.
“Khâu Thiếu Trạch, tối qua anh đi đâu đấy? Sao cả đêm cũng không về?”
Đường Du Nhiên rõ ràng là cố ý hỏi, cô lại muốn xem thử Khâu Thiếu Trạch sẽ bịa đặt thế nào cho qua chuyện với mình.