Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao hôn đến đầu óc choáng váng. Sau khi kết thúc nụ hôn sâu, chân của Đường Du Nhiên mềm nhũn, cả người không còn sức mà dựa vào ngực Thời Ngọc Thao.
Đôi môi hơi sưng đỏ, Đường Du Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận trừng Thời Ngọc Thao một cái. Anh lại không hề tức giận mà rướn khoé môi, tâm trạng vô cùng tốt, thấp giọng nói với Đường Du Nhiên: “Ừm, em uống là rượu vang đỏ Bordeaux của Pháp.”
Nói xong, không đợi Đường Du Nhiên trả lời, Thời Ngọc Thao lại nhìn Đường Du Nhiên một cái rồi nói tiếp: “Thật ngọt.”
Không thể không thừa nhận, Thời Ngọc Thao thật sự rất biết trêu chọc người khác.
Vốn dĩ trên mặt Đường Du Nhiên chỉ có chút hồng hồng vì say, nhưng lúc này mặt cô lại càng đỏ hơn.
Trái tim trong lồng ngực cô không kìm chế được mà đập vô cùng nhanh.
Đường Du Nhiên cảm thấy nhất định là mình đã say rồi!
“Thời Ngọc Thao… anh buông tôi ra trước… người tôi nóng quá…” Dường như độ nóng trên người Thời Ngọc Thao truyền sang Đường Du Nhiên, khiến làn da cô cũng hơi nóng lên.
Thời Ngọc Thao nhìn bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận của Đường Du Nhiên, hơi cong môi. Mặc dù anh không buông cô ta, nhưng cũng xem như có lòng tốt mà lùi ra sau một chút, kéo dài chút khoảng cách với Đường Du Nhiên.
Cuối cùng cũng xem như là không phải trộn lẫn hơi thở của Thời Ngọc Thao nữa, Đường Du Nhiên vội vàng âm thầm hít thở sâu vài hơi để vỗ về trái tim nhỏ bé đang không ngừng đập như đánh trống của mình.
Lúc ánh mắt cô nhìn về phía Thời Ngọc Thao, bên tai đột nhiên lại truyền đến giọng nói trầm khàn mang theo ý cười của anh: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi vẫn chưa nghe em nói chúc mừng sinh nhật tôi đấy.”
Đường Du Nhiên hơi cạn lời… Hôm nay người nói chúc mừng sinh nhật với Thời Ngọc Thao dù không đến một ngàn thì chắc cũng phải có vài trăm người rồi.
Nhưng Đường Du Nhiên cũng không kìm được mà nghiêm túc nhìn Thời Ngọc Thao, nói một tiếng: “Chúc mừng sinh nhật, chúc cho những việc anh muốn làm đều có thể thành hiện thực.”
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Đường Du Nhiên, ý cười bên môi của Thời Ngọc Thao lại càng sâu thêm.
Rõ ràng hôm nay đã có rất nhiều người nói chúc mừng sinh nhật anh, nhưng Thời Ngọc Thao lại cảm thấy nhiều người như vậy cũng không so được với một câu chúc mừng sinh nhật của Đường Du Nhiên.
Cánh tay đang ôm Đường Du Nhiên của Thời Ngọc Thao không kìm chế được mà siết chặt hơn, anh xấu xa cong cong khoé môi với cô, không hề khách khí mà nói với cô: “Vậy quà sinh nhật của tôi đâu?”
Đường Du Nhiên đối diện với con ngươi sâu thẳm của Thời Ngọc Thao, hơi ngại ngùng nói: “Không biết anh thích cái gì… nên tôi mua đại cho anh một món…”
Trước đây Đường Du Nhiên cũng không phải là chưa từng tặng quà cho người khác, nhưng cô chưa từng căng thẳng đến thế này.
Cô sợ Thời Ngọc Thao sẽ chê món quà rẻ tiền… sợ anh không thích… Dù sao hôm nay Thời Ngọc Thao nhận được nhiều quà như vậy, đa dạng nhiều loại, có thứ quý giá hơn quà của cô, có thứ thì mới mẻ hơn quà của cô…
Ngược lại, Thời Ngọc Thao không ngờ Đường Du Nhiên lại chuẩn bị quà sinh nhật cho riêng anh, đôi mắt sâu không thấy đáy đột nhiên tràn đầy ý cười mà nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, hơi không chờ đợi được mà nói: “Mau lấy quà ra cho tôi xem xem!”
Dáng vẻ không kiên nhẫn này của Thời Ngọc Thao giống như từ trước tới giờ chưa từng được nhận quà vậy, trong khi rõ ràng hôm nay anh nhận không chỉ mấy trăm món quà.
Đường Du Nhiên hơi dở khóc dở cười lấy quà từ trong túi xách nhỏ ra.
Là một chiếc hộp nhung tinh xảo.
Đường Du Nhiên vừa lấy ra đã bị Thời Ngọc Thao cầm lấy. Anh hơi không kịp chờ đợi mà mở hộp nhung ra, nhìn thấy bên trong là cặp khuy măng sét cẩm thạch vừa độc đáo vừa tinh xảo.
Ý cười trong đôi mắt của Thời Ngọc Thao lại càng nhiều hơn, đây có lẽ là món quà sinh nhật tốt nhất trong những năm sinh nhật gần đây của anh.
Trong chốc lát, Thời Ngọc Thao đã cởi khuy măng sét của mình ra bỏ vào hộp, rồi đeo chiếc khuy cẩm thạch mà Đường Du Nhiên tặng lên.
Không thể không nói, đồ mà Đường Du Nhiên chọn rất tinh tế, cặp khuy măng sét cẩm thạch này quả nhiên rất tốt, dù là tây trang màu trắng hay đen cũng đều rất hợp, trái lại còn tăng thêm cảm giác tinh tế.
Thay xong khuy măng sét, Thời Ngọc Thao còn không quên nhướng mày với Đường Du Nhiên, hỏi: “Sao? Có đẹp không?”
Bộ dạng này của Thời Ngọc Thao giống như một đứa trẻ có được món quà yêu thích mà không kịp chờ đợi phải thể hiện cho mọi người xem.
Bên môi Đường Du Nhiên không nhịn được mà nở nụ cười, trong lòng lại không kìm chế được mà ấm lên, nghiêm túc gật gật đầu với Thời Ngọc Thao, thành thật nói: “Ừm, rất đẹp, rất hợp với anh.”
Giọng của Đường Du Nhiên vừa dứt, đôi môi anh đào đã bị đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao hôn lên.
Lần này, Thời Ngọc Thao hôn dịu dàng hơn lần đầu rất nhiều.
Dịu dàng đến khiến Đường Du Nhiên giống như bị mê hoặc, vô thức nhắm mắt lại, chìm đắm vào nụ hôn.
Cảnh tượng ôm hôn quên hết trời đất dưới tán cây của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đã lọt vào mắt của Bạch Tiên Nhi đang trốn trong chỗ tối nhìn lén, khiến cô ta vô cùng kinh ngạc đứng tại chỗ.
Bạch Tiên Nhi sợ bị Thời Ngọc Thao phát hiện, nên không dám đến quá gần. Vì vậy cô ta không nghe rõ cuộc nói chuyện của Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao, nhưng động tác thân mật của hai người thì lọt hết vào mắt Bạch Tiên Nhi.
Mặc dù trong lòng cô ta đã có chuẩn bị, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên hôn nhau, Bạch Tiên Nhi vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
Cô ta không nghĩ đến một Thời Ngọc Thao cao ngạo lại lạnh lùng, không thấu tình đạt lý ở trước mặt người ngoài, lại cười rạng rỡ với Đường Du Nhiên như vậy!
Thậm chí anh còn không kịp chờ đợi mà lập tức đeo quà sinh nhật mà Đường Du Nhiên tặng anh lên!
Những chuyện này khiến Bạch Tiên Nhi vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn quên mất lấy điện thoại ra chụp lại bằng chứng hôn nhau của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Đợi đến khi Bạch Tiên Nhi hoàn hồn, nghĩ đến việc chụp hình, vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra, mở camera, đang chuẩn bị chụp, thì trong phút chốc đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Cô đang làm gì vậy?”
Giọng nói này vang lên quá đột ngột, khiến Bạch Tiên Nhi giật mình, bàn tay đang cầm điện thoại run lên, điện thoại rơi thẳng xuống đất bộp một tiếng.
Bạch Tiên Nhi vội quay đầu nhìn, thấy Đỗ Yên Nhiên đang đứng sau lưng cô ta.
“Không… Không có gì.” Bạch Tiên Nhi không nhịn được mà hơi chột dạ trả lời.
Dư quang ở khoé mắt cô ta vội vàng nhìn về phía Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Chỉ thấy lúc này, Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đã tách nhau ra. Trùng hợp thay, ánh mắt của Bạch Tiên Nhi lại đối diện ngay với ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm không thấy đáy của Thời Ngọc Thao.
Chỉ một ánh mắt, Bạch Tiên Nhi đã không kìm được mà rùng mình, hoảng loạn vội vàng dời ánh mắt.
Cô ta vội vàng nhặt điện thoại ở dưới đất lên, nói với Đỗ Yên Nhiên một câu: “Tôi… Tôi đi tìm nhà vệ sinh…”
Nói xong, không đợi Đỗ Yên Nhiên trả lời, Bạch Tiên Nhi đã vội vàng xoay người đi về phía phòng tiệc trước mặt.