Nhân viên vệ sinh kia lưu loát để Đường Du Nhiên đã ngất xỉu dưới đất vào trong xe đựng rác mà bà ta đẩy vào.
Sắc mặt dì Linh trắng bệch không biết phải làm thế nào nhìn Đường Du Nhiên không còn biết chuyện gì ở trong xe đựng rác, hai tay để ở bên người nắm chặt lấy góc áo của mình, rồi lại đưa mắt nhìn nhân viên vệ sinh kia, thấy bà ta vô cùng bình tĩnh lấy một miếng khăn lau to che thùng rác lại, che đi Đường Du Nhiên đang nằm ở bên trong.
Nhìn thấy Đường Du Nhiên sắp bị nhân viên vệ sinh kia đẩy đi, trán dì Linh không kìm được mà đổ ra lớp mồ hôi lạnh, không nhịn được mà vô thức đưa tay nắm lại cánh tay của nhân viên vệ sinh kia, đè thấp giọng gấp gáp nói: “Các người đã đồng ý với tôi là sẽ không làm hại cô ấy có đúng không?”
Nhân viên vệ sinh kia lạnh lùng nhìn dì Linh một cái, gạt tay bà ấy ra: “Đây không phải là việc tôi có thể quyết định, bà làm tốt việc của mình là được rồi! Đừng nhiều chuyện, lo cho con trai bà là đủ rồi!”
Dì Linh vừa nghe nhắc đến con trai mình, đột nhiên rụt vai lại, lùi về sau hai bước, bỗng chốc không dám nói gì nữa.
Nhìn thấy nhân viên vệ sinh kéo cửa nhà vệ sinh nữ ra, sau đó đẩy xe đựng rác ra ngoài, dì Linh vội lấy miếng khăn tay vẫn còn tẩm thuốc mê trong tay mình bịt lên khẩu trang của mình, không lâu sau, trước mắt bà ấy tối đen rồi ngất đi.
Vài phút sau, hai vệ sĩ đợi ở chỗ cách nhà vệ sinh nữ không xa thấy nhân viên vệ sinh kia lại đẩy xe đựng rác đi ra ngoài.
Hai người chỉ nâng mắt nhìn người phụ nữ nhân viên vệ sinh trung niên trông có vẻ bình thường đó một cái, sau đó thu lại ánh mắt, chuyển mắt lại về phía trước cửa nhà vệ sinh nữ.
Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của người phụ nữ nhân viên vệ sinh kia nữa, hai vệ sĩ nhìn nhau một cái, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, đột nhiên có cảm giác không hay lắm. Một trong hai vệ sĩ nhanh chóng nâng tay nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, dì Linh và cô Đường đã vào trong gần mười phút rồi, lâu vậy rồi đáng lẽ hai người họ phải ra rồi chứ.
Nghĩ đến đây, hai vệ sĩ lại nhìn nhau một ái, vội vàng bước nhanh vào nhà vệ sinh nữ.
Hai người đẩy cửa nhà vệ sinh nữ ra, vừa bước vào đã nhìn thấy dì Linh ngất xỉu trong phòng vệ sinh.
Tim hai người rung lên, ánh mắt vội vàng nhìn quanh những phòng vệ sinh khác, lúc này trong nhà vệ sinh nữ không có người nào khác, cửa của những phòng khách đều đang mở, hai vệ sinh nhìn quanh một cái đã nhìn thấy hết cả nhà vệ sinh.
Bây giờ trong nhà vệ sinh ngoại trừ hai người bọn họ thì chỉ còn dì Linh đang hôn mê bất tỉnh! Còn Đường Du Nhiên đi vào cùng dì Linh thì không thấy đâu nữa!
Khi hai vệ sĩ ý thức được vấn đề quan trọng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Vệ sĩ ở phía trước đi vài bước đến trước mặt dì Linh, vừa vỗ vỗ lên mặt bà ấy vừa gọi: “Dì Linh! Dì Linh! Bà mau tỉnh lại đi!”
Vệ sĩ còn lại thì lập tức bước nhanh đến bên cửa sở, siêu thị này ở tầng ba, tầng lầu rất cao, chắc là không thể bỏ trốn ra từ cửa sổ được.
Nhưng sau khi dì Linh và Đường Du Nhiên đi vào, hai người bọn họ vẫn luôn đợi ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ, nếu có người đưa Đường Du Nhiên ra ngoài, hai người họ đã lập tức phát hiện ra ngay rồi, nhưng lúc nãy hai người ở bên ngoài không hề phát hiện ra chuyện gì bất thường cả!
Đang nghĩ thì trong đầu vệ sĩ đột nhiên lóe lên bóng dáng của nhân viên vệ sinh đẩy thùng đựng rác kia, ngón tay để bên người bỗng chốc nắm chặt lại thành quyền, lập tức nói với vệ sinh đang gọi dì Linh: “Cậu ở đây trông dì Linh! Tôi đi tìm người!”
Vừa dứt lời, vệ sĩ đó đã lập tức bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh nữ!
Thời Ngọc Thao đã nghiêm túc nói với bọn họ, dù có thế nào thì cũng nhất định phải bảo vệ sự an toàn của Đường Du Nhiên cho thật tốt, nhưng bây giờ không thấy Đường Du Nhiên nữa, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ chắc chắn không thể tránh khỏi tai hoạ!
Vệ sĩ đuổi theo đến tận phòng của nhân viên vệ sinh, dùng chân đạp cửa phòng ra, nhưng chỉ thấy một chiếc xe đựng rác trống không ở trong, còn nhân viên vệ sinh trước đó thì đã không thấy bóng dáng.
Khiến vệ sĩ tức đến đấm một quyền lên cửa phòng.
“Này này này, cậu trai kia! Cậu làm gì vậy! Cậu đá hư cửa phòng tôi rồi! Phải đền tiền đấy!”
Đột nhiên một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi kéo tay vệ sĩ hét lên.
Vệ sĩ thấy nhân viên vệ sinh đang nhíu chặt mày ở trước mặt mình, lúc đó anh ta rõ ràng có nhìn thấy gương mặt của nhân viên vệ sinh kia, nên anh ta nhớ vô cùng rõ ràng, mà nhân viên vệ sinh trước mặt này mặc dù tuổi tác tương đương, nhưng không phải là nhân viên vệ sinh đẩy xe đựng rác từ nhà vệ sinh nữ ra!
Vệ sĩ giận tái mặt, nắm ngược lại tay của nhân viên vệ sinh kia, nghiêm giọng nói: “Chỗ các người còn nhân viên vệ sinh khác hay không! Bây giờ đang ở đâu? Lập tức đưa bà ta ra đây!”
Vệ sĩ vốn dĩ đã cao, trên người lại đầy cơ bắp, thân hình cao to rắn chắc, bây giờ lại bày ra dáng vẻ hung dữ, nhân viên vệ sinh ra chưa từng thấy qua người thế này bao giờ, bị dọa đến đột nhiên chân cũng mềm nhũn, lắp bắp nói: “Không… không có… Cả siêu thị này chỉ có mình tôi là nhân viên vệ sinh…”
Vệ sĩ nghe thấy thì sắc mặt bỗng chốc trở nên vô cùng nặng nề, không quan tâm đến nhân viên vệ sinh đó nữa, anh ta thu tay lại, lập tức vừa gọi điện thoại vừa bước nhanh đến phòng giám sát.
Lúc đi đến bên ngoài phòng giám sát, điện thoại trong tay anh ta đã gọi thông.
“Cậu Thời, là tôi.” Vệ sĩ trầm giọng cung kính nói.
Ở bên này, lúc Thời Ngọc Thao đột nhiên nhận được cuộc gọi của vệ sĩ, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy lộp bộp một tiếng, vệ sĩ này là người anh sắp xếp âm thầm bảo vệ an toàn cho Đường Du Nhiên.
Bình thường vệ sĩ này sẽ không gọi điện thoại cho anh! Trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt…
Thời Ngọc Thao nghĩ đến tình huống đặc biệt, trái tim trong lồng ngực bỗng siết chặt lại, giống như bị bàn tay vô hình bóp chặt lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi, giọng nói cũng u ám đi, lập tức nói: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi!”
“Không thấy cô Đường nữa!” Vệ sĩ trầm giọng nói.
Thời Ngọc Thao nghe thấy câu nói này truyền ra từ trong điện thoại, cây bút máy dùng để ký tên đang cầm trong tay rơi thẳng xuống bàn, trong phút chốc, giọng nói của Thời Ngọc Thao trở nên nghiêm trọng hơn: “Không phải đã bảo các cậu trông chừng cô ấy cho kỹ sao! Sao tự nhiên lại không thấy cô ấy chứ!”
Vệ sĩ nghe thấy câu nói của Thời Ngọc Thao, thấp giọng nói đúng sự thật: “Lúc ở siêu thị Đường Du Nhiên cùng dì Linh đi vào nhà vệ sinh, hai chúng tôi chờ ở bên ngoài, nhưng còn chưa đến mười phút, khi hai chúng tôi đi vào thì nhìn thấy trong nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình dì Linh ngất xỉu dưới đất, còn cô Đường đã không còn thấy nữa.”
“Trong mười phút đó, trong nhà vệ sinh không hề có người nào ra vào, chỉ có một nhân viên vệ sinh đẩy xe đựng rác ra vào thôi!”
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của vệ sĩ, giận tái mặt nói: “Bây giờ các cậu lập tức đi tìm nhân viên vệ sinh đó cho tôi!”
Thời Ngọc Thao vừa nghiêm giọng nói vừa cầm chìa khoá xe bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Vệ sĩ nghe thấy lời nói của Thời Ngọc Thao, vội vàng trả lời: “Cậu Thời, tôi đã tìm rồi, nhân viên vệ sinh có không phải là người làm thuê cho siêu thị! Bây giờ tôi chuẩn bị đi tra camera!”
“Được! Cậu lập tức đi tra camera! Có tin tức gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi! Bây giờ tôi sẽ đi qua chỗ các cậu ngay!”
“Vâng cậu Thời, tôi hiểu rồi.”
Thời Ngọc Thao lập tức cúp máy, cửa thang máy vừa mở ra, anh bước nhanh ra ngoài, kéo cửa xe ra. Lúc Thời Ngọc Thao cầm chìa khoá xe mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ một đổ mồ hôi lạnh, cả người và tay đều có hơi run.
Du Nhiên! Đừng sợ! Anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện!
Thời Ngọc Thao khởi động xe, đạp chân ga chạy nhanh như bay đến siêu thị nhập khẩu kia.
Ở bên này, vệ sĩ đã đi vào phòng giám sát, tìm đại một lý do nhờ bảo vệ cho coi lại camera. Sau khi xem xong camera anh ta mới biết, sau khi nhân viên vệ sinh kia đẩy xe đựng rác ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì đẩy xe thẳng đến cửa sau của siêu thị.
Cửa sau của siêu thị đúng lúc có một góc chết, sau khi nhân viên vệ sinh đó đẩy xe đựng rác vào trong góc chết đó, qua mấy phút sau, bà ta lại đẩy xe đựng rác trở về phòng của nhân viên vệ sinh.
Đến khi nhân viên vệ sinh đó đi ra từ cửa sau lần nữa, trên người đã không còn mặc bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh nữa, mà đã đổi thành bộ đồ bình thường.
Người phụ nữ trung niên đó đi ra khỏi siêu thì thì không còn thấy xuất hiện nữa.
Trên đường đến siêu thị, Thời Ngọc Thao liên tục vượt mấy cái đèn đỏ, tốc độ xe lên đến một trăm tám mươi mấy km/h, cũng may kỹ thuật lái xe của anh tốt, nếu không thì quả thật là đang đùa giỡn với mạng sống.
Khi vệ sĩ kia xem xong camera, Thời Ngọc Thao cũng đã đến nơi.
Vệ sĩ kể lại từ đầu đến đuôi tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cho Thời Ngọc Thao nghe.
Thời Ngọc Thao lại xem camera lần nữa, sau khi xem xong, sắc mặt của anh vô cùng khó coi, tình hình bây giờ có thể chắc chắn rằng Đường Du Nhiên đã bị người khác bắt đi rồi!
Dì Linh vẫn còn đang hôn mê, vệ sĩ kia căn bản không thể gọi bà ấy dậy, đã gọi điện thoại cho xe cấp cứu.
Sau khi đưa dì Linh lên xe cấp cứu, bác sĩ trong xe kiểm tra cho bà ấy, xác định bà ấy đã hít phải thuốc mê nên mới hôn mê như vậy.
Dì Linh được đưa vào bệnh viện, Thời Ngọc Thao đưa vệ sĩ đi thẳng đến đồn cảnh sát báo án.
Sau đó cảnh sát tra camera của những con đường trên toàn thành phố, kiểm tra từng con đường một.
Tra camera như vậy là một việc rất tốn thời gian, Thời Ngọc Thao đã không đợi được nữa, anh sợ mình lỡ mất một phút thì Đường Du Nhiên sẽ bị thương nhiều hơn một chút!
Mà anh không muốn nhìn thấy Đường Du Nhiên phải chịu bất kì thương tổn nào! Bây giờ anh chỉ cần nghĩ đến việc Đường Du Nhiên bị mấy người kia bắt cóc thì lòng lại nóng như lửa đốt.
Thời Ngọc Thao lập tức lấy điện thoại gọi cho Quý Viêm Phong.
Mặc dù bây giờ nhà họ Quý đã không còn như trước nữa, nhưng mối quan hệ thì vẫn còn, trước giờ Quý Viêm Phong lại rất quan tâm đến Đường Du Nhiên, bây giờ Thời Ngọc Thao đã không còn quan tâm được đến chuyện tình địch hay không nữa, bây giờ anh chỉ muốn tìm mọi cách cứu Đường Du Nhiên về mà thôi.