“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác gái. Cháu đến đây ăn cùng bạn, vừa vặn nhìn thấy bác gái và mọi người cũng đang ăn ở đây. Bác gái, cháu đột nhiên tiến vào không làm phiền đến mọi người chứ?”
An Lâm vừa nói ra những lời này, bầu không khí lập tức lạnh xuống.
Bầu không khí im lặng kỳ quái kéo dài khoảng gần một phút, giọng nói ấm áp của mẹ Thời mới phá vỡ sự im lặng, mỉm cười nói với An Lâm: “Sao có thể làm phiền được chứ.”
An Lâm liếc mắt nhìn sắc mặt của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đã lạnh đi mấy phần, khóe môi nở một nụ cười. Lúc này, e là trong lòng hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều rất khó chịu đây. Cô ta khó chịu trong lòng, thì ai cũng đừng mong được thoải mái.
Mục đích của An Lâm đã đạt được, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn, lúc này mới nói với mẹ Thời: “Bác gái, cháu còn có việc, cháu đi trước đây, ngày khác cháu sẽ tự mình đến thăm bác.”
Nói xong, An Lâm giẫm giày cao gót, xoay người rời đi một cách tao nhã.
Sau khi thấy An Lâm rời khỏi phòng bao, sắc mặt u ám của Thời Ngọc Thao mới tốt hơn chút. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên bên cạnh.
Đường Du Nhiên cảm nhận được tay mình được bàn tay mang theo nhiệt độ nóng hầm hập của Thời Ngọc Thao nắm chặt, cô ngước mắt đối diện với đôi mắt thâm thúy của Thời Ngọc Thao, khóe môi Đường Du Nhiên lập tức khẽ cong lên, nở nụ cười với Thời Ngọc Thao.
“Buổi sáng em cũng không ăn gì, hương vị đồ ăn ở đây không tệ, em ăn nhiều một chút.” Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Thời Ngọc Thao đột nhiên vang lên. Anh thò tay gắp một miếng thức ăn mà Đường Du Nhiên thích ăn, bỏ vào chén của Đường Du Nhiên.
Mẹ Thời ở bên cạnh nhìn thấy động tác thân mật của Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao, trên mặt cũng nở nụ cười. Bà ung dung thản nhiên chuyển chủ đề, nói chuyện với Đường Du Nhiên.
Phía bên này, An Lâm vừa ra khỏi phòng riêng, khuôn mặt vừa nãy còn mang theo nụ cười lập tức trở nên u ám, trong đôi mắt xẹt qua một tia tăm tối. An Lâm không về lại phòng, mà đứng trên hành lang gọi một cuộc điện thoại cho đạo diễn Từ An, lấy cớ nói mình không khỏe, rồi đi thẳng về khách sạn.
Lâm Hiểu Hiểu đang ở trong phòng An Lâm, giúp An Lâm sắp xếp lại quần áo và đồ dùng hàng ngày, còn chưa sắp xếp xong đã thấy An Lâm mới ra ngoài chưa bao lâu đã trở về.
Hơn nữa sắc mặt của An Lâm còn cực kỳ khó coi. Lâm Hiểu Hiểu có chút run sợ, nhìn An Lâm cẩn thận nói: “Chị An Lâm, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Thời Ngọc Thao vậy mà dẫn Đường Du Nhiên đi gặp mẹ của anh ấy!” An Lâm tức giận gào lên một tiếng, sau đó đấm mạnh lên sô pha một phát.
Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy cũng hết hồn. Cũng khó trách sao An Lâm lại tức giận như vậy. Đang nghĩ phải làm như thế nào mới có thể khiến An Lâm bớt giận, ngay sau đó, giọng nói u ám của An Lâm lại đột nhiên vang lên: “Lâm Hiểu Hiểu! Không phải cô có một người anh họ là lưu manh sao? Đưa cách liên lạc của anh ta cho tôi, tôi có chuyện muốn nhờ anh ta làm!”
Lâm Hiểu Hiểu nghe An Lâm nói vậy thì lập tức kinh ngạc mở to mắt. Lâm Hiểu Hiểu là người hiểu rõ đức tính của anh họ mình nhất. Ngày thường, từ trước đến giờ đều không làm chuyện đúng đắn gì, còn mấy chuyện trộm cắp hàng năm, hay là trà trộn vào các quán bar ăn, uống, chơi gái, bài bạc, chơi thuốc gì cũng có mặt.
Vài ngày trước đó, anh ta bởi vì đánh nhau với người ta, đâm người ta hai dao thiếu chút nữa là chết, nên bị bắt vào đồn. Dù sao cũng là bà con, Lâm Hiểu Hiểu hết cách, vì chuyện này còn cố ý xin An Lâm nghỉ phép, chạy đến đồn cảnh sát cứu người. Cũng may là người kia chưa chết, vì vậy đã tốn không ít tiền, lại ở trong trại giam mấy tháng trời mới đưa anh ta ra khỏi đồn cảnh sát được.
Vì thế, Lâm Hiểu Hiểu cũng xa lánh người anh họ này.
Quan trọng hơn là An Lâm cũng biết đức tính của người anh họ này, nhưng hiện tại An Lâm lại nói muốn tìm anh ta…
“Chị An Lâm, chị đột nhiên tìm anh họ em là có chuyện gì sao?” Trong lòng Lâm Hiểu Hiểu tràn đầy nghi hoặc, lại có chút bất an.
“Cô đừng quan tâm. Cô đưa số điện thoại của anh họ cô cho tôi là được rồi!”
An Lâm nhìn Lâm Hiểu Hiểu với vẻ mặt không cho phép nghi ngờ.
Lâm Hiểu Hiểu không thể nói ra lời phản bác, đành phải gửi số điện thoại của anh họ mình cho An Lâm.
An Lâm vừa nhận được số điện thoại thì nói với Lâm hiểu Hiểu: “Được rồi, ở đây không còn chuyện gì nữa. Hiểu Hiểu, cô về phòng của mình nghỉ ngơi đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô!”
Lâm Hiểu Hiểu vừa rời đi, An Lâm đã lập tức gọi đến số điện thoại của anh họ Lâm Hiểu Hiểu.
Lần thứ nhất gọi không được, An Lâm nhíu máy lại tiếp tục gọi lần nữa. Qua một lúc mới nghe thấy trong điện thoại có một giọng nói ngái ngủ và khó chịu truyền đến: “Ai vậy hả! Gọi cái đéo gì đấy! Không biết ông đây đang ngủ sao?!”
An Lâm cau chặt mày lại, cố nhịn sự khó chịu trong lòng xuống, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Tôi là sếp của Lâm Hiểu Hiểu, anh là anh họ cô ấy đúng không?”
“Ồ, thì ra là ngôi sao lớn An Lâm à!” Người đàn ông bên kia lập tức có hứng thú, giọng nói cũng có tinh thần hơn nhiều. Anh ta cười hì hì, nói: “Đúng đúng đúng, tôi là anh họ của Lâm Hiểu Hiểu. Cô An Lâm gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao?”
“Có chuyện này muốn nhờ anh giúp.”
An Lâm vừa nói xong, anh họ của Lâm Hiểu Hiểu lập tức cười đểu hai tiếng, rồi vội vàng trả lời: “Cô An Lâm đã tự mình lên tiếng, chuyện này đương nhiên là phải giúp rồi. Chỉ có điều là gần đây tình hình kinh tế có chút eo hẹp, cô An Lâm thông minh như vậy, chắc là hiểu ý của tôi chứ?”
An Lâm nghe vậy thì khinh thường cười lạnh trong lòng, nhếch khóe môi, lập tức nói: “Tiền thì dễ nói, chỉ cần anh giúp tôi làm xong chuyện, tôi sẽ cho anh một trăm vạn.”
Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu ở đầu điện thoại bên kia vừa nghe thấy ba từ một trăm vạn, mắt lập tức sáng lên. Là một trăm vạn đấy! Có thể cho anh ta sống thoải mái, tự tại trong một khoảng thời gian rồi!
Làm ngôi sao quả nhiên có tiền! Vừa mở miệng đã lên đến trăm vạn!
Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu nghĩ thế thì kích động, lập tức nói: “Cô An Lâm, cô muốn bảo tôi làm gì thì cứ việc nói! Tôi nhất định sẽ làm gọn gàng, hoàn hảo cho cô.”
“Rất tốt. Nhưng tôi cũng nói rõ với anh trước. Bất kể chuyện này có thành công cũng được, hay thất bại cũng không sao, anh đều không được tiết lộ là tôi đã bảo anh làm.”
“Hiểu được, hiểu được! Cô An Lâm, cô yên tâm, đánh chết tôi cũng sẽ không nói ra. Lấy tiền của người ta thì thay người ta diệt họa, quy củ trong giới tôi vẫn hiểu được, cô cứ việc yên tâm.”
Đương nhiên An Lâm sẽ không chỉ dựa vào hai ba câu nói suông của anh ta mà thật sự tin tưởng: “Một trăm vạn này tôi sẽ chia ra hai lần trả cho anh. Có thể đặt cọc cho anh trước hai mươi vạn. Đợi anh làm xong việc này rồi, bất kể là thành công hay không, chỉ cần anh không tiết lộ tôi ra, tôi sẽ gửi tám mươi vạn còn lại vào thẻ ngân hàng của anh.”
Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu nghe An Lâm nói như vậy, trong lòng lập tức có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Trả trước hai mươi vạn cũng rất không tệ rồi, vả lại, cuối cùng bất kể là có thành công hay không, số tiền còn lại cũng sẽ được gửi vào trong thẻ là tốt rồi.
Nghĩ thế, anh họ của Lâm Hiểu Hiểu lập tức nói: “Cô Lâm là ngôi sao lớn, danh dự đương nhiên là đáng tin cậy. Được, cứ làm theo lời cô An Lâm nói.”
“Cô An Lâm, bây giờ cô cứ nói thẳng đi, muốn bảo tôi làm gì?”
“Có một người tôi rất chướng mắt, muốn nhờ anh giúp tôi trừng trị một chút. Người đó tên là Đường Du Nhiên, là nữ. Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh cho anh.”
“Là nữ thì dễ rồi!” Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên cười đểu hai tiếng, ngả ngớn nói tiếp: “Cô An Lâm nói kỹ chút đi, muốn dạy dỗ như thế nào!”
An Lâm nghe tiếng cười đểu của anh họ Lâm Hiểu Hiểu thì nhíu chặt mày khinh thường. Chẳng qua là ngay sau đó, dường như An Lâm nghĩ đến điều gì đó, chợt nhếch khóe môi cười hiểm độc, nói: “Chắc anh có không ít bạn bè nhỉ?”
Bình thương lưu manh đều sẽ có một đám bạn xấu chơi chung với nhau.
“Đương nhiên rồi. Lăn lộn trong giới, nếu như không có nhiều anh em thì làm sao được!”
“Rất tốt. Tôi không muốn khiến cô ta chết, chết quá dễ dàng rồi, tôi chỉ muốn khiến cô ta sống không bằng chết! Đường Du Nhiên đó có khuôn mặt rất xinh đẹp, vóc dáng cũng rất tốt. Tôi nghĩ anh và những người anh em kia của anh hẳn là sẽ thích. Hãy bắt cóc cô ta đến một nơi hẻo lánh, bịt mắt lại, đừng để cô ta nhìn thấy khuôn mặt các anh là được. Còn muốn dạy dỗ như thế nào, chắc là anh đã hiểu ý của tôi rồi chứ?”
Chỉ cần không phải là một kẻ ngốc, thì có thể nghe ra lời nói của An Lâm có ý gì.
Anh họ của Lâm Hiểu Hiểu đương nhiên nghe ra lời An Lâm nói là có ý gì. Trong đôi mắt nhỏ lộ ra một tia đáng khinh, cười khà khà hai tiếng với An Lâm, ý vị thâm sâu nói: “Tôi đã hiểu, cô An Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cho Đường Du Nhiên đó sống không bằng chết.”
An Lâm hài lòng nhếch khóe môi: “Tốt lắm. Lúc làm thì nhớ chụp lại mấy tấm ảnh, chụp kiểu càng loạn càng tốt ấy. Phải nhớ rằng, đặc biệt là khuôn mặt của cô ta phải chụp cho rõ!”
Nói xong, An Lâm lại chuyển chủ đề nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ chỗ ở và địa chỉ nơi làm việc của Đường Du Nhiên cho anh. Lúc anh bám theo cô ta thì chú ý một chút, đừng để người khác phát hiện!”
“Ngoài ra, chuyện này làm càng sớm càng tốt!”
Cô ta đã không thể đợi chờ muốn nhìn thấy cảnh Đường Du Nhiên bị người ta tra tấn, làm nhục như một con đĩ rồi.
Đến lúc đó, cô ta sẽ đăng cảnh Đường Du Nhiên bị đám đàn ông cưỡi, đàn bà làm lên weibo, để cho tất cả mọi người đều thấy rõ Đường Du Nhiên là một con đàn bà thấp hèn thật sự!
Đến lúc đó, để xem Thời Ngọc Thao có còn muốn cô nữa hay không!
“Yên tâm đi cô Lâm. Những thứ khác tôi không biết, nhưng làm việc này thì tôi rành nhất. Cô cứ đợi tin tốt của tôi đi.”
Nói rồi, giọng nói của anh họ Lâm Hiểu Hiểu dừng lại, cười khà khà hai tiếng rồi lại nói: “Đúng rồi, cô An Lâm, lúc nào thì chuyển hai mươi vạn đó cho tôi?”
An Lâm có chút chán ghét nhíu mày: “Anh gửi số tài khoản qua cho tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho anh!”
Cuộc gọi vừa kết thúc, An Lâm lập tức nhận được một dãy số tài khoản dài do anh họ của Lâm Hiểu Hiểu gửi qua.
An Lâm trực tiếp chuyển hai mươi vạn qua, ngay sau đó lại gửi ảnh, địa chỉ nhà và cả địa chỉ công ty của Đường Du Nhiên cho anh họ của Lâm Hiểu Hiểu.
Không qua bao lâu, anh họ của Lâm Hiểu Hiểu đã trả lời tin nhắn của An Lâm. Nói là tiền đã được chuyển vào tài khoản rồi, địa chỉ và ảnh gửi qua cũng đã nhận được, bảo An Lâm cứ im lặng chờ tin tốt là được.
An Lâm kết thúc cuộc gọi, hài lòng cong khóe môi cười. Đường Du Nhiên! Hãy đợi đấy! Bây giờ tôi xem cô còn có thể đắc ý được bao lâu!
Ở một bên khác, Đường Du Nhiên không hề hay biết gì về việc bản thân lại trở thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt của người khác, hơn nữa còn sắp phải đối diện với nguy hiểm.