Điều Thời Ngọc Thao đang đợi chính là giờ phút này. Anh kéo cái roi đang nắm trong tay, trực tiếp ghìm cổ Khâu Thiếu Trạch lại.
Sau khi bị Thời Ngọc Thao đẩy ra, trong đầu Đường Du Nhiên trống rỗng, chân chạy nhanh ra ngoài một cách máy móc. Bên tai cô tựa như vẫn còn đang vang lên những lời Thời Ngọc Thao vừa nói với cô: “Du Nhiên, chạy ra ngoài, chạy hết sức có thể, nhất định đừng quay đầu lại!”
Không quay đầu, cô không thể quay đầu lại. Đường Du Nhiên cắn chặt môi, mặc cho nước mắt lăn tròn trên mặt, ngón tay buông bên người nắm chặt thành đấm.
Thời Ngọc Thao! Anh đã đồng ý với tôi rằng nhất định sẽ không sao! Tôi đợi anh!
Đường Du Nhiên thuận lợi chạy ra ngoài.
Thấy đột nhiên có biến cố xảy ra, Bạch Tiên Nhi sửng ra vài giây mới hồi hồn lại. Vừa nhìn thấy Đường Du Nhiên đã chạy ra ngoài, Khâu Thiếu Trạch cũng bị Thời Ngọc Thao dùng roi ghìm cổ.
Đôi mắt Bạch Tiên Nhi chợt lạnh. Trong lúc hoảng loạn, cô ta vội vàng nhấc khẩu súng trong tay, chỉa về phía đầu Thời Ngọc Thao!
Ngay lập tức, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên.
Kế tiếp lại có hai tiếng bằng bằng!
Đường Du Nhiên vừa chạy đến một khoảng đất trống bên ngoài, rồi đột nhiên nghe thấy mấy tiếng súng đó, sợi dây căng trong đầu lập tức đứt bụp.
Trái tim nháy mắt co chặt lại, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Sức lực trên người như thể bị hút cạn, chân Đường Du Nhiên nhũn ra, cả người trực tiếp ngã mạnh xuống đất.
Không… Thời Ngọc Thao, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì!
Xin lỗi! Thời Ngọc Thao, tôi không thể bỏ lại anh một mình!
Móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được nữa, Đường Du Nhiên cắn răng giãy giụa bò dậy.
Đường Du Nhiên còn chưa kịp lảo đảo chạy về lại, thì đột nhiên nhe thấy tiếng gầm của xe ô tô đang chạy đến gần.
Đèn xe chói mắt chiếu sáng trong đêm tối, rọi lên người Đường Du Nhiên.
Tốc độ xe rất nhanh, trong nháy mắt, chỉ nghe thấy một tiếng két, chiếc xe đã dừng lại bên cạnh Đường Du Nhiên.
Xe vừa dừng, người trên xe đã lập tức nhảy xuống.
“Du Nhiên! Em sao rồi? Em không sao chứ!” Người đến thấy Đường Du Nhiên thương tích đầy mình, đầu mày lập tức nhíu chặt lại, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy lo lắng.
Đường Du Nhiên lung lay sắp đổ, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang gần trong gang tắc của Quý Viêm Phong, lập tức rơi nước mắt đầy mặt. Cô giống như là đã mất đi lý trí, lập tức vươn tay ra giữ chặt lấy cánh tay Quý Viêm Phong, nói: “Quý Viêm Phong! Mau dẫn người vào trong cứu Thời Ngọc Thao!”
“Mau đi đi! Thời Ngọc Thao còn ở bên trong! Mau đi cứu anh ấy!”
“Được, Du Nhiên, em đừng lo lắng, anh lập tức dẫn ngươi đi, nhất định sẽ cứu Thời Ngọc Thao an toàn đi ra.” Quý Viêm Phong mím chặt môi. Nói xong, anh ta lập tức xoay người, dẫn theo mấy người vừa xuống xe đi nhanh về phía nhà máy cũ nát kia.
Lúc Quý Viêm Phong dẫn theo người vừa đi vào trong nhà máy cũ nát, lập tức bị cảnh tượng bên trong làm cho sửng sốt vài giây mới hồi phục lại.
Chỉ thấy Thời Ngọc Thao dùng một tay bóp chặt cổ Khâu Thiếu Trạch. Khâu Thiếu Trạch thì đang cố gắng vùng vẫy.
Cả người Thời Ngọc Thao đều là máu, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, trên người không biết rốt cuộc là có bao nhiêu vết thương.
Quý Viêm Phong cũng không thể nào ngờ rằng Thời Ngọc Thao lại bị thương nặng đến vậy!
Sau khi lấy lại tinh thần, Quý Viêm Phong lập tức giúp Thời Ngọc Thao giữ chặt hai tay Khâu Thiếu Trạch, đè mạnh Khâu Thiếu Trạch xuống đất.
Quý Viêm Phong ngước mắt nhìn Bạch Tiên Nhi đang chạy nhanh ở phía đằng xa. Tay phải cô ta cầm súng, tay trái thì buông thỏng, máu tươi gai mắt đang không ngừng chảy ra từ trên cánh tay trái. Hiển nhiên là cánh tay trái của Bạch Tiên Nhi đã bị trúng đạn.
Vài phút trước, ngay lúc Bạch Tiên Nhi nổ súng về phía Thời Ngọc Thao, Thời Ngọc Thao đã nhanh như chớp cướp lấy khẩu súng trong tay Khâu Thiếu Trạch, bắn về phía Bạch Tiên Nhi.
Bạch Tiên Nhi lần đầu tiên dùng súng, căn bản là không có kinh nghiệm, ngắm cũng không chuẩn. Mặc dù đã nổ súng, nhưng lại là bắn lệch, viên đạn không hề bắn trúng Thời Ngọc Thao!
Ngược lại là phát súng mà Thời Ngọc Thao đã bắn thì bắn trúng cánh tay trái của Bạch Tiên Nhi.
Thời Ngọc Thao tiếp tục bắn phát thứ hai về phía Bạch Tiên Nhi, nhưng Khâu Thiếu Trạch lại đột nhiên vùng vẫy dữ dội, khiến cho nòng súng bị lệch, viên đạn không thể bắn trúng Bạch Tiên Nhi. Tiếp đó, súng trong tay Thời Ngọc Thao bị Khâu Thiếu Trạch đụng rớt xuống đất.
Không thể không nói là Bạch Tiên Nhi rất thông minh. Lúc vừa nghe thấy có tiếng xe bên ngoài, Bạch Tiên Nhi đã biết mình không thể xoay chuyển trời đất nữa rồi!
Khẳng định là người của Thời Ngọc Thao đã đuổi đến rồi!
Đường Du Nhiên đã chạy mất, Bạch Tiên Nhi lại không hận Thời Ngọc Thao bao nhiêu, mà bản thân bắn súng cũng không chuẩn, hiểu rõ mình căn bản không thể giải quyết Thời Ngọc Thao trong một phát súng, ngược lại còn làm lỡ mất thời gian bỏ chạy. Vì thế cô ta dứt khoát không quan tâm đến sự sống chết của Khâu Thiếu Trạch, lập tức quay người chạy về một hướng khác.
Trong lòng Bạch Tiên Nhi hiểu rất rõ, cô ta và Khâu Thiếu Trạch đã hại Đường Du Nhiên thảm đến vậy, nếu như bây giờ bị bắt lại, với tính cách có thù tất báo của Thời Ngọc Thao, e rằng kết cục đang đợi cô ta và Khâu Thiếu Trạch chính là sống không bằng chết!
Bạch Tiên Nhi vốn cho rằng mình không sợ chết, nhưng đến khi cái chết thật sự đến gần, cô ta vẫn là lùi bước.
Huống chi hiện tại cô ta còn chưa tự tay giết chết Đường Du Nhiên, cho nên càng không thể chết được!
Nhà máy này vẫn còn một cửa sau khác, mà xe của Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch lái đến đang dừng tại cửa sau.
Chìa khóa xe cũng đang ở trong tay Bạch Tiên Nhi.
“Mau đuổi theo! Nhất định phải đuổi kịp cho tôi!” Quý Viêm Phong thâm trầm nhìn chằm chằm Bạch Tiên Nhi.
Đáng chết! Hai kẻ này đã hại Đường Du Nhiên thành ra như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai kẻ này!
Mấy cấp dưới của Quý Viêm Phong lập tức đuổi theo.
Bạch Tiên Nhi cắn răng, vừa chạy vừa quay đầu nhìn. Mắt thấy những người kia muốn đuổi theo mình, Bạch Tiên Nhi lập tức nổ loạn mấy phát súng về phía sau lưng.
Mấy người đang đuổi theo sau Bạch Tiên Nhi có người bị đạn ngộ thương, có người vì né đạn mà làm lỡ mất thời gian, ngược lại để cho Bạch Tiên Nhi thuận lợi chạy ra.
Bạch Tiên Nhi mở cửa xe, nhanh chóng nhảy lên. Cửa xe còn chưa kịp đóng, cô ta đã run tay cắm chìa khóa xe, đạp mạnh chân ga, điên cuồng chạy về phía trước.
Xung quanh là một màn đêm tối. Bạch Tiên Nhi vừa sợ vừa vội, lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi lạnh, tay trơn đến nỗi không giữ được vô lăng.
Trong đầu loạn cào cào, chỉ còn lại một giọng nói, chạy mau lên! Chạy mau lên! Tuyệt đối không thể để cho những người kia bắt được!
Bạch Tiên Nhi căn bản không kịp nhìn rõ con đường phía trước. Mắt thấy phía sau có xe đang đuổi theo, Bạch Tiên Nhi cắn môi, đạp mạnh chân ga đến hết cỡ.
Chiếc xe giống như là mũi tên trên dây cung, nhanh chóng lao về phía màn đêm phía trước.
Ngay sau đó, Bạch Tiên Nhi không thể tin mở to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước xe.
Dưới ánh sáng của đèn xe, chỉ thấy phía trước căn bản không có đường gì cả, mà là một dòng nước chảy xiết.
Phải rồi! Bạch Tiên Nhi đột nhiên nhớ ra, bên cạnh nhà máy bỏ hoang này còn có một con sông rất sâu.