Sau khi nói chuyện xong, Thời Ngọc Thao nhíu mày ra khỏi phòng đọc sách, bây giờ không có chứng cứ chứng minh chuyện của Đường Du Nhiên là do An Lâm đứng sau giở trò, Thời Ngọc Thao cũng không thể làm gì An Lâm. Còn tên săn ảnh kia đã bị Ứng Hạo Vũ đưa đến đồn cảnh sát, xử theo tội xâm phạm quyền riêng tư cùng tung tin giả.
Lúc Thời Ngọc Thao về phòng ngủ thì Đường Du Nhiên đã đi ngủ. Bời vì sợ quấy rầy đến Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao cố gắng đi thật nhẹ nhàng, sau đó vọt vào phòng tắm, tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái rồi đi ra.
Anh vừa đi ra thì chuông điện thoại của Thời Ngọc Thao trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên sắp bị đánh thức, anh vội vàng nghe máy, đi nhanh ra ngoài ban công.
“Ngọc Thao, con làm xong chưa?”
Nghe giọng nói của mẹ mình, lúc này Thời Ngọc Thao mới nhớ ra mình quên gọi lại cho mẹ.
“Mẹ, con xong rồi.” Thời Ngọc Thao tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ thấy mấy tin tức trên mạng không?”
“Ừm, mẹ thấy hết rồi.” Mẹ Thời cũng biết sinh hoạt cá nhân mấy năm qua của con trai mình, biết con trai mình đổi bạn gái rất nhiều lần, con trai lớn như vậy rồi nên mẹ Thời tôn trọng cuộc sống của anh, cho nên cũng không nói gì.
Lần trước, khi thấy tin tức của con trai mình cùng Đường Du Nhiên ở trên mạng, mẹ Thời chỉ cho rằng có thể Đường Du Nhiên là một trong những người bạn gái của anh mà thôi, cho nên cũng không để bụng. Mãi cho đến khi mẹ Thời nhìn thấy Thời Ngọc Thao không những mời phóng viên, nhà báo đến dự họp để làm sáng tỏ vì Đường Du Nhiên, mà còn bảo vệ Đường Du Nhiên trước mặt các nhà báo, kể cả một câu nói không tốt về Đường Du Nhiên cũng không được. Thậm chí sau đó anh còn nói chỉ cần Đường Du Nhiên sẵn lòng thì anh chắc chắn cô là người mà anh muốn sống cùng nhau cả đời.
Mẹ Thời hiểu rõ con trai mình, từ nhỏ đến lớn Thời Ngọc Thao nói là làm. Thời Ngọc Thao dám nói điều đó trước mặt nhiều người như vậy, tức là Đường Du Nhiên rất quan trọng đối với con trai bà ấy.
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mẹ Thời nhìn thấy con trai bà ấy để ý một cô gái như vậy, dáng vẻ bảo vệ, giữ gìn kia còn hơn với khi ở cùng với An Lâm.
Mẹ Thời biết Thời Ngọc Thao và An Lâm từng quen nhau, làm cha mẹ thì tất nhiên càng yêu thương con cái của mình nhiều hơn rồi.
Huống hồ, mẹ Thời còn biết trước đây vì An Lâm chọn sự nghiệp mà chia tay với Thời Ngọc Thao! Sau đó Thời Ngọc Thao còn vì chuyện này mà sa sút tinh thần, vẫn luôn chơi trò chơi tình cảm, thường xuyên đổi bạn gái.
Cho nên của mẹ Thời có phần giận An Lâm. Lúc đầu mẹ Thời còn tưởng rằng Thời Ngọc Thao sẽ không yêu đương nghiêm túc với ai, lại không ngờ Thời Ngọc Thao sẽ âm thầm tung tin lớn như vậy.
Từ việc Thời Ngọc Thao mời phóng viên đến họp, mẹ Thời có thể nhìn ra con trai của bà ấy rất thích Đường Du Nhiên.
Mẹ Thời rất vui, hơn nữa lần trước bà ấy xem những hình ảnh bị chụp lén của Đường Du Nhiên cùng Thời Ngọc Thao, bà ấy cảm thấy hai người rất xứng đôi. Thoạt nhìn Đường Du Nhiên rất ngoan ngoãn, chỉ cần xem hình thì bà ấy cũng biết cô là đứa trẻ tốt.
Mặc dù mẹ Thời xuất thân từ gia đình Nho giáo danh giá, nhưng đối với chuyện tình cảm thì bà ấy cũng không cần môn đăng hộ đối, bà ấy chỉ để ý đến việc con trai của mình có thích hay không mà thôi, chỉ cần anh thích là được rồi.
Bà ấy cũng không quan tâm trước đây Đường Du Nhiên có kết hôn hay chưa và thân phận là gì, những điều này không hề quan trọng với bà ấy.
Nghĩ vậy, mẹ Thời cười nói: “Ngọc Thao, con đã nói với phóng viên ở buổi họp báo như thế rồi, vậy thì con không định dắt Du Nhiên đến để mẹ xem sao?”
Mẹ Thời nhịn không được lại nói thêm: “Ngày mai hai đứa có rảnh không? Nếu có thì đến ăn trưa.”
Thời Ngọc Thao nghe trứ chính mình mụ mụ cười nhắc tới Đường Du Nhiên tới, bên môi cũng không tự chủ cong khom: \ “Mụ, đợi ngày mai ta hỏi thăm nàng, nàng muốn là công ty bên kia có rãnh rỗi, ta tự cấp ngươi trả lời điện thoại. \ “
Thời Ngọc Thao nghe mẹ của mình nhắc đến Đường Du Nhiên một cách vui vẻ, anh cũng vô thức cười: “Mẹ, để con hỏi cô ấy ngày mai có rảnh không, nếu cô ấy không bận việc ở công ty thì con sẽ gọi lại cho mẹ.”
Mai là thời gian làm việc, Thời Ngọc Thao không chắc Đường Du Nhiên có rảnh hay không.
Nghe vậy, mẹ Thời nói được, Thời Ngọc Thao hỏi tình trạng sức khỏe của mẹ Thời, hai mẹ con nói mấy câu rồi mới cúp máy.
Thời Ngọc Thao trở lại phòng ngủ, rón rén vén chăn lên giường. Khi anh vừa nằm bên cạnh Đường Du Nhiên thì cô, người đang ngủ mơ mơ màng màng vô thức nhích lại gần Đường Du Nhiên.
Cô tựa vào lòng Thời Ngọc Thao, hai tay ôm hông của anh.
“Ai vừa gọi cho anh đấy?” Đường Du Nhiên mở đôi mắt buồn ngủ nhìn Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên bị tiếng chuông điện thoại của Thời Ngọc Thao đánh thức.
Thời Ngọc Thao ôm Đường Du Nhiên thật chặt, sau đó áp trán mình vào trán cô: “Đánh thức em sao? Vừa rồi mẹ anh gọi đến.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói, Đường Du Nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ, cô lo lắng nhìn Thời Ngọc Thao, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh đã vang lên bên tai: “Trưa mai em có rảnh không? Mẹ anh nói muốn hai đứa mình cùng đến ăn một bữa cơm.”
Đường Du Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt, cô nhìn Thời Ngọc Thao với ánh mắt lo lắng.
Thời Ngọc Thao nhìn cặp mắt mở to của Đường Du Nhiên, anh nhếch môi cười: “Sao thế? Em không muốn đi?”
Nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, Đường Du Nhiên càng căng thẳng hơn, cô vô thức lắc đầu với anh.
Thời Ngoc Thao thấy Đường Du Nhiên vô thức lắc đầu, anh càng cười tươi hơn, anh nói với Đường Du Nhiên bằng giọng điệu cưng chiều: “Nếu không phải không đồng ý, thì tức là bằng lòng. Vậy trưa mai anh đến công ty đón em.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói, gương mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên trở nên đỏ ửng, cô nhìn đôi mắt sâu sắc đầy ý cười của anh, ngập ngừng nói: “Nhưng mà… bây giờ thấy dì có sớm quá hay không…”
Đường Du Nhiên còn chưa dứt lời thì Thời Ngọc Thao lập tức nắm lấy cằm của cô rồi hôn lên. Sau khi nếm được mùi vị của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao mới thỏa mãn thả Đường Du Nhiên ra.
Anh nhìn Đường Du Nhiên, nghiêm túc nói: “Không sớm chút nào, anh đã muốn dắt em về nhà từ lâu rồi.”
Mỗi chữ, mỗi câu của Thời Ngọc Thao lọt vào lòng của Đường Du Nhiên, trái tim trong lồng ngực của cô đập điên cuồng.
Sự ngọt ngào tràn ra từng chút một, Đường Du Nhiên không nhịn được mà khẽ cười, cô gật đầu với anh: “… vậy đi thôi…”
Cánh tay đang ôm Đường Du Nhiên của Thời Ngọc Thao chặt thêm một chút, anh cười càng tươi, sau đó cúi người hôn trán Đường Du Nhiên một cái.
“Được rồi Du Nhiên, anh còn có việc muốn nói với em.” Nói rồi, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên của Thời Ngọc Thao trở nên nghiêm túc: “Du Nhiên, là tên săn ảnh kia đã tung những tin trên mạng, anh ta nói là một cuộc điện thoại nặc danh gọi đến làm anh ta tung, những hình ảnh kia cũng là kẻ nặc danh gửi cho anh ta.”
“Cho nên anh ta cũng không biết đối phương là ai…”
Nói rồi, Thời Ngọc Thao vô thức nhíu mày, anh nhìn Đường Du Nhiên rồi nói: “Du Nhiên, tuy hiện tại anh nghi ngờ một người, nhưng không có chứng cứ nên không thể làm gì cô ta… Du Nhiên, xin lỗi…”
“Là An Lâm phải không?” Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao.
“Ừ.” Thời Ngọc Thao gật đầu, anh cũng không giấu Đường Du Nhiên.
Thật ra Đường Du Nhiên đã đoán được kết quả sẽ thế này. Dù sao An Lâm dám làm công khai như vậy, chắc chắn cô ta sẽ không để lại bất cứ thứ gì gây tổn hại cho mình.
Thời Ngọc Thao ôm Đường Du Nhiên thật chặt: “Du Nhiên, anh đã cảnh cáo An Lâm, nếu sau này cô ta lại làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho cô ta.”
“Ừm, em biết, không sao hết.” Đường Du Nhiên cười với Thời Ngọc Thao, cô tin anh, dù sao An Lâm đã từng cứu Thời Ngọc Thao một mạng.
Nghe Đường Du Nhiên trả lời, lúc này chân mày vẫn nhíu chặt của Thời Ngọc Thao giãn ra, anh cưng chiều giơ tay lên khẽ vuốt gò má của cô, nhìn sự mệt mỏi tràn ra giữa hai hàng chân mày của cô, đau lòng nói: “Du Nhiên, nếu mệt thì em ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nói rồi, Đường Du Nhiên lại áp vào lồng ngực ấm áp của Thời Ngọc Thao, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đường Du Nhiên cố ý dậy trước một giờ, cô xuống bếp hầm canh gà.
Lúc tỉnh dậy, Thời Ngọc Thao vô thức sờ bên cạnh, nhưng kết quả thì trống không.
Thời Ngọc Thao lập tức nhíu mày, anh hơi mở mắt thì thấy chỉ còn lại mình anh trên giường.
Nhìn khắp phòng cũng không thấy Đường Du Nhiên đâu. Anh chống cánh tay rời giường, cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường xem giờ thì thấy chỉ mới có bảy giờ hơn.
Thời Ngọc Thao đứng dậy xuống giường, sau khi rửa mặt thay quần áo để xuống lầu thì anh thấy Đường Du Nhiên đang bận rộn trong phòng bếp.
Phòng bếp chỉ có một mình Đường Du Nhiên, còn di Linh thì không biết đã đi đâu mà không có trong phòng bếp.
Đường Du Nhiên bận đến xoay quanh ở bệ nấu ăn, vô cùng chăm chú, ngay cả Thời Ngọc Thao đi vào mà cô cũng không phát hiện.
Cho đến khi Thời Ngọc Thao ôm cô từ phía sau thì Đường Du Nhiên mới phản ứng kịp.
Thấy Thời Ngọc Thao, gương mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên đỏ lên. Cô ngượng ngùng khẽ giãy giụa nhưng sức lực lại không bằng Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên không thoát được, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn Thời Ngọc Thao với khuôn mặt đỏ lên vì ngại: “Thời Ngọc Thao… anh buông ra đi… em còn phải hầm canh gà.”
Thời Ngọc Thao nhìn gương mặt đỏ ửng của Đường Du Nhiên, anh cười tươi hơn. Thời Ngọc Thao tiến lên hôn trên gò má của Đường Du Nhiên một cái, lúc này mới hài lòng thả Đường Du Nhiên ra. Anh tựa ở bệ bếp, ngửi mùi canh gà tràn ngập khắp phòng bếp, lập tức nhíu mày nhìn Đường Du Nhiên nói: “Sáng hôm nay em dậy sớm là vì hầm canh gà?”
“Ừm.” Đường Du Nhiên hơi ngại ngùng gật đầu. Đường Du Nhiên không giỏi nấu ăn, thứ duy nhất cô làm được cũng chỉ có canh gà mà thôi…