Dù sao toàn bộ người nhà thân thích của hai người bọn chúng đều nằm trong tay của Aker, một khi chúng tố cáo khiến Aker bị lộ, với sự ác độc của anh ta, chỉ sợ người nhà của hai người sẽ phải chịu tra tấn đến chết!
Thời Ngọc Thao nghe được những lời này, sắc mặt khó coi tới cực điểm, một quyền hung ác đấm thẳng vào khuôn mặt của một tên.
Sau đó bất kể Thời Ngọc Thao có đe dọa dụ dỗ thế nào hai tên kia vẫn cắn chặt răng không chịu nói, anh đã cho thuộc hạ của mình đánh đập khiến khắp người chúng đều là vết thương nhưng chúng cũng không nói thêm nửa lời.
Thời Ngọc Thao không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể để Ứng Hạo Vũ đưa hai tên này đến cục cảnh sát, cộng thêm dì Linh nữa.
Bởi vì dì Linh cũng là nghi phạm có liên quan đến vụ bắt cóc này, hình phạt ít nhất cũng từ 10 năm trở lên, nhưng Thời Ngọc Thao vẫn nể tình ngày xưa mà không để bà ấy bị định tội nặng thêm.
Còn hai người đàn ông kia, bởi vì có tội bắt cóc, hiếp dâm, cộng thêm cố ý giết người, phạm phải ba loại trọng tội nên trực tiếp bị phán tử hình.
Thời Ngọc Thao không biết Aker dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến mấy tên cứng mềm đều không ăn này một lòng với anh ta như vậy, tra hỏi thế nào cũng không chịu khai.
Trong lòng Thời Ngọc Thao tràn đầy tức giận nhưng không có chỗ nào để xả, anh lái xe đi thẳng tới công ty của Aker.
Sau khi nhà họ Thời gặp chuyện không may, công ty của Aker liền vận hành lại như bình thường.
Thời Ngọc Thao dẫn người đi thẳng đến phòng làm việc của Aker, bảo vệ công ty căn bản không ngăn được bọn họ.
Rầm một tiếng, Thời Ngọc Thao giơ chân hung hăng đá một cước vào cửa phòng làm việc của Aker.
Aker đang làm việc ở bên trong thì bỗng nghe thấy âm thanh truyền đến, sắc mặt anh ta nhất thời trầm xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thời Ngọc Thao dẫn theo đoàn người mang sát khí bước vào.
Aker nhìn chòng chọc Thời Ngọc Thao, trái lại còn nhếch môi cười nhẹ: “Ôi, là cậu Thời đấy à, thật đúng là khách quý đến!”
Vừa nói Aker vừa đảo đôi mắt lạnh lẽo nói với Rayder ở bên cạnh: “Sao còn không mau đem trà lại đây mời cậu Thời?”
Lời của Aker vừa dứt, Rayder vẫn chưa kịp đáp lại thì Thời Ngọc Thao mang vẻ mặt u ám đứng ở một bên lại không nói lời nào vung ra một quyền tàn nhẫn đấm vào má Aker.
Bốp một tiếng, Aker không có phòng bị liền trúng phải một quyền này, khóe miệng lập tức đầy mùi máu tươi.
Ánh mắt u ám của Aker lập tức tối sầm thêm vài phần, anh ta đưa tay quệt máu trên khóe miệng, mắt nhìn về phía Thời Ngọc Thao, không tức giận mà trái lại còn cười nói: “Cậu Thời, cậu điên rồi phải không?”
Ánh mắt lạnh như băng của Thời Ngọc Thao gắt gao nhìn chằm chằm vào Aker, căn bản không quan tâm đến lời của anh ta, lại vung thêm một quyền đấm vào mặt Aker.
Lần này Aker đã có phòng bị, một tay giữ lấy nắm đấm của Thời Ngọc Thao, một tay khác cuộn lại thành nắm đấm vung một quyền vào mặt Thời Ngọc Thao.
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, Rayder đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó liền muốn đến trợ giúp, kết quả lại bị Ứng Hạo Vũ ngăn cản, người của hai bên cũng bắt đầu ra tay.
Hai người Thời Ngọc Thao và Aker xuống tay không chút khách khí, cả hai đều nhanh chóng bị thương.
Thời Ngọc Thao mạnh hơn Aker một chút, khi đánh nhau thì Aker bắt đầu yếu thế, vết thương trên người cũng nặng hơn so với Thời Ngọc Thao.
Mũi Thời Ngọc Thao đã bị đánh đến sưng lên xanh tím, anh cũng không để ý, khóe miệng bị trúng một quyền cũng đều đã sưng phù hết lên.
Hai tay Thời Ngọc Thao túm lấy quần áo của Aker, cứng rắn nhấn anh ta xuống nền nhà, đôi mắt mang theo áp lực lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Aker, anh tức giận gằn từng chữ: “Aker! Mày đúng là đáng chết! Chuyện bắt cóc Đường Du Nhiên và An Lâm đều là do mày sai người làm đúng không?”
“Aker, lần này tao sẽ không dễ dàng tha cho mày đâu!!!”
Aker nhìn dáng vẻ đau đớn phẫn nộ của Thời Ngọc Thao, trái lại còn cười rất vui vẻ, anh ta cong khóe môi cười mỉa mai, nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Cậu Thời à, ai cũng phải chịu trách nhiệm với lời mình nói ra, cậu nói tôi bắt cóc Đường Du Nhiên và An Lâm, nhưng mà cậu có chứng cứ không? Nếu như không có thì cậu chính là đang phỉ báng, vu cáo người khác đó! Cậu hiểu không?!”
Giọng nói mang vẻ vô cùng đắc ý của Aker hơi ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục: “Cậu còn nói sẽ không dễ dàng tha cho tôi, cậu Thời à, e là cậu sai rồi! Bây giờ là tôi sẽ không dễ dàng tha cho cậu và nhà họ Thời các người mới đúng!!!”
“Cậu Thời, không biết Thời Tuấn Đình và ông cụ nhà cậu bây giờ có khỏe không? Nghe nói là bị đình chỉ rồi, ngồi ở vị trí cao lâu như vậy, đột nhiên bị đình chức, nhất định là trong lòng không không dễ chịu đúng không?”
“Nhưng mà cũng không sao cả, sau này, tôi sẽ giẫm nát từng người trong nhà họ Thời dưới chân, khiến các người mãi mãi cũng không thể xoay người!”
Aker vừa nói xong, một quyền của Thời Ngọc Thao đã hung ác đấm vào má anh ta.
Đầu Aker quay đi rất nhanh, né được quyền đầu tiên của Thời Ngọc Thao.
Nhưng quyền tiếp theo của Thời Ngọc Thao lại rơi xuống, lần này Aker không thể tránh được nữa, mặt đã trúng một đấm.
Thời Ngọc Thao kìm nén tức giận gầm nhẹ nói: “Aker! Mày đợi đấy, nhìn xem rốt cuộc hai người chúng ta ai mới là người thắng cuối cùng!”
Thời Ngọc Thao nói xong, đẩy Aker một cái, rồi xoay người bước nhanh khỏi đó.
Sau khi Thời Ngọc Thao đến công ty của Aker thì theo tiềm thức lái xe đi đến bệnh viện hàng đầu thành phố.
Chờ đến khi Thời Ngọc Thao nhìn thấy số phòng viết ở bên ngoài phòng bệnh là 1607 thì anh mới hoàn hồn, anh đã đi đến bên ngoài phòng bệnh của Đường Du Nhiên rồi.
Đúng vậy, bây giờ Thời Ngọc Thao chỉ muốn nhìn Đường Du Nhiên một chút.
Thời Ngọc Thao không kìm được muốn đưa tay đẩy cửa phòng ra, nhưng ngay lúc ngón tay chạm vào cửa thì anh lại do dự.
Bởi vì anh đột nhiên nghĩ đến hôm nay chính anh đã nói lời chia tay với Đường Du Nhiên, có lẽ hiện tại Đường Du Nhiên rất không muốn nhìn thấy anh…
Khi anh đang suy nghĩ thì giọng nói của một y tá truyền đến: “A, ngài Thời, ngài đứng ở cửa làm gì vậy?”
Đây là y tá lúc trước chịu trách nhiệm chăm sóc Đường Du Nhiên, cô ấy nhận ra Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao nghe được giọng nói của y tá, không nhịn được nhìn về phía cô ấy hỏi: “Hôm nay Du Nhiên vẫn khỏe chứ? Cơ thể khôi phục thế nào rồi?”
Y tá nhìn dáng vẻ của Thời Ngọc Thao thì có hơi khó hiểu, cô ấy chỉ vào cửa phòng bệnh đóng chặt nói với Thời Ngọc Thao: “Ngài Thời, bây giờ ngài ở đây chẳng lẽ là vì cho rằng cô Đường vẫn đang ở trong bệnh viện à?”
Thời Ngọc Thao nghe thấy lời của ý tá thì mơ hồ không rõ, lông mày lập tức cau lại, đang muốn nói gì đó thì lời tiếp theo của y tá lại truyền đến: “Ngài Thời, Đường tiểu thư đã xuất viện vào trưa hôm nay rồi, bây giờ đã không còn ở bệnh viện của chúng tôi nữa,”
Nghe thấy lời của y tá, hàng lông mày của Thời Ngọc Thao vẫn nhíu chặt, sau đó anh xoay người đẩy cửa phòng bệnh ra, quả nhiên trong đó trống rỗng không có người nào cả.
Phòng bệnh đều đã được dọn dẹp rồi, đến một chút dấu vết chứng tỏ Đường Du Nhiên đã từng ở đây cũng không có.
Thời Ngọc Thao thả lỏng mười ngón tay đang cuộn lại thành nắm đấm, vội vàng nói lời cảm ơn với y tá kia, nhanh chóng lái xe rời khỏi bệnh viện.
Anh một đường lái xe như bay quay về sơn trang Đế Đình, xe vừa dừng, Thời Ngọc Thao lập tức đóng cửa xe đi nhanh về phía biệt thự.
“Du Nhiên!” Thời Ngọc Thao theo bản năng gọi, chỉ là biệt thự to như vậy lại không có ai cả, cũng không có người trả lời anh.
Trái tim trong lồng ngực Thời Ngọc Thao trong nháy mắt như bị chia làm hai nửa, anh tưởng sau khi Đường Du Nhiên xuất viện sẽ quay về đây, nhưng xem ra không phải…
Thời Ngọc Thao nghĩ đến đây thì xoa trán, lê đôi chân mệt mỏi ngồi xuống sô pha.
Vừa ngồi xuống, Thời Ngọc Thao mới phát hiện trên bàn trà có một tờ giấy, được đặt cùng với nó là một xâu chìa khóa.
Mười ngón tay đang thả lỏng của Thời Ngọc Thao không tự giác cuộn chặt lại thành nắm đấm, đây là chùm chìa khóa trước đây anh đưa cho Đường Du Nhiên, nhưng bây giờ nó lại bị để ở đây.
Thời Ngọc Thao ngơ ngác một lúc mới có dũng khí đưa tay đến cầm lấy tờ giấy ở bàn trà lên, chỉ thấy trên đó lưu lại chữ viết dứt khoát của Đường Du Nhiên: “Tôi đã đem đồ của mình đi rồi, chắc anh cũng không muốn nhìn thấy quần áo anh tặng tôi ở đây, tôi lấy đi quyên góp cũng được, chìa khóa trả lại cho anh.”
Bàn tay to đang cầm tờ giấy của Thời Ngọc Thao không kìm được cuộn lại, siết chặt lấy tờ giấy, sau đó anh đứng lên bước nhanh đến phòng ngủ chính ở lầu hai.
Quả nhiên tất cả những đồ vật có liên quan đến Đường Du Nhiên trong phòng ngủ chính đều không còn ở đó nữa.
Ly súc miệng và bàn chải đánh răng mỗi thứ vốn đều có một đôi trong phòng tắm cũng không còn, bây giờ chỉ còn lại đồ của một mình Thời Ngọc Thao lẻ loi đặt ở đó.
Kể cả khăn mặt và dép lê Đường Du Nhiên cũng mang đi rồi.
Anh mở tủ trong phòng để quần áo, tủ quần áo vốn đầy ắp giờ lại trống hơn một một nửa, tất cả quần áo của Đường Du Nhiên đều bị cô đem đi rồi.
Thật sự đúng là phong cách của Đường Du Nhiên, muốn rời đi thì phải sạch sẽ dứt khoát, không để lại bất cứ thứ gì để anh tưởng nhớ.
Tất cả những đồ vật liên quan đến Đường Du Nhiên trong ngôi nhà này đều không còn nữa, lần đầu tiên Thời Ngọc Thao cảm thấy nơi này quá rộng quá trống trải!
Thời Ngọc Thao chỉ cảm thấy trong lòng mình cũng là khoảng không trống rỗng.
Cũng không biết Đường Du Nhiên bây giờ ở đâu, có lẽ cô sẽ không quay về căn nhà trước đây của nhà họ Đường, vậy bây giờ cô còn có thể ở đâu được?
Thời Ngọc Thao không yên lòng, chắc là Quý Viêm Phong biết Đường Du Nhiên đang ở đâu, nhưng bây giờ Quý Viêm Phong tràn ngập địch ý với anh, e là nếu như anh ta biết Đường Du Nhiên đang ở đâu thì cũng sẽ không nói cho anh.
Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao vôi vàng gọi điện cho vệ sĩ anh bí mật phái đi bảo vệ an toàn cho Đường Du Nhiên.
Quả nhiên là vệ sĩ biết, đúng là Đường Du Nhiên không quay lại căn nhà trước đây của nhà họ Đường mà là ở trong chung cư Ngữ Cẩm tại trung tâm thành phố.
Quý Viêm Phong đã sắp xếp ổn thỏa, không chỉ cho người quét dọn kỹ lưỡng toàn bộ chung cư từ trong ra ngoài mà còn giúp Đường Du Nhiên tìm giúp việc đáng tin cậy.
Rõ ràng là Thời Ngọc Thao biết Quý Viêm Phong sẽ chăm sóc Đường Du Nhiên thật tốt nhưng anh vẫn không yên lòng, sau khi ngắt cuộc điện thoại gọi cho vệ sĩ, Thời Ngọc Thao cầm chìa khóa lái xe thẳng đến chung cư Ngữ Cẩm.
An ninh của chung cư Ngữ Cẩm rất tốt, Thời Ngọc Thao tốn không ít công sức mới đi xe được vào trong tiểu khu.
Một đường lái xe, anh đã đi thẳng đến lầu bảy nơi Đường Du Nhiên đang ở.