Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ đỏ mặt đáng yêu của Đường Du Nhiên, vốn là muốn nói chuyện đứng đắn, kết quả lại không kiềm chế được, trực tiếp đến gần, cúi người hôn lên môi Đường Du Nhiên.
Thưởng thức đủ mùi vị ngọt ngào của Đường Du Nhiên, Thời Ngọc Thao mới buông tha cho đôi môi của Đường Du Nhiên, nhưng vẫn chưa thấy tận hứng.
Trán hai người thân mật dựa vào nhau, tiếng thở gấp quấn quít lấy nhau, bầu không khí mập mờ trong không khí càng tăng thêm vài phần.
Đường Du Nhiên đang ngây ra, giọng nói khàn khàn dễ nghe của Thời Ngọc Thao lập tức vang lên bên tai cô từng từ từng câu: “Ừm, chuyện quan trọng tôi còn chưa quên đâu.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, đã trực tiếp lấy hai cuốn sổ màu đỏ ra, đưa đến trước mặt Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên, tôi đã kêu người đi làm sổ chứng nhận ly hôn của em và Khâu Thiếu Trạch rồi. Bắt đầu từ hôm nay, em và Khâu Thiếu Trạch đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”
Nhìn hai cuốn sổ màu đỏ trước mặt có viết ba chữ sổ ly hôn to và bắt mắt, cả người Đường Du Nhiên ngây ra tại chỗ.
Mãi đến khi Thời Ngọc Thao nói lời vừa rồi, mới kéo mạch suy nghĩ của Đường Du Nhiên về lại. Giây tiếp theo, Đường Du Nhiên vừa hoàn hồn lại, kiềm không được sự kích động nhận lấy cuốn sổ màu đỏ, vội vàng mở ra. Cô lập tức thấy trong sổ ly hôn quả nhiên có viết tên hai người là Đường Du Nhiên cô và Khâu Thiếu Trạch!
Cho nên bây giờ cô và Khâu Thiếu Trạch đã thật sự ly hôn rồi!
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy tảng đá to vẫn luôn treo trên đầu quả tim cô đã rơi bịch xuống đất, cô kích động đến mức không khống chế được mà chảy nước mắt.
Ngay sau đó, đôi tay đang cầm chặt sổ ly hôn của Đường Du Nhiên ôm chặt lấy Thời Ngọc Thao, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào trên vai Thời Ngọc Thao.
Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào cất lên: “Thời Ngọc Thao… cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh…”
Thời Ngọc Thao bất ngờ, ngay sau đó lập tức cảm thấy áo chỗ vai mình bị ướt, anh nhíu mày, không khỏi có chút đau lòng, giơ tay lên xoa lưng Đường Du Nhiên tựa như đang an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, em nên vui mừng mới đúng! Tất cả đều qua rồi.”
Đúng vậy, tất cả đều qua rồi.
Nói xong, Thời Ngọc Thao lại nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của Đường Du Nhiên, làm cho Đường Du Nhiên phải ngước mặt lên. Ngón tay thon dài, đẹp mắt vừa kiên nhẫn, vừa dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt Đường Du Nhiên từng chút một, sau đó nói: “Đúng rồi, vẫn còn một tin tốt muốn nói với em đây.”
Nghe thấy lời Thời Ngọc Thao nói, Đường Du Nhiên chớp chớp đôi mắt ngấn lệ nhìn Thời Ngọc Thao, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Thời Ngọc Thao: “Cái tên Vương Ngọc đã ôm số tiền lớn bỏ trốn lúc trước đã bị đàn em của tôi tìm thấy rồi, người đã giao cho phía cảnh sát xử lý.”
Lúc trước, sau khi Vương Ngọc và Khâu Thiếu Trạch gặp nhau tại trại tạm giam, Thời Ngọc Thao đã phái người theo dõi Vương Ngọc.
Thật ra, cho dù Vương Ngọc không ôm số tiền lớn bỏ trốn, thì cuối cùng Thời Ngọc Thao cũng sẽ làm cho Vương Ngọc phải ôm tiền bỏ trốn.
Nói xong, Thời Ngọc Thao lại lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn thẻ ngân hàng được đưa đến trước mặt mình, ngơ ngác nhìn lại về phía Thời Ngọc Thao.
Không chờ cô hỏi ra tiếng, Thời Ngọc Thao đã lên tiếng giải thích nghi hoặc cho cô: “Tiền trong cái thẻ này đều là của em, em cầm lấy đi, tổng cộng là mười bốn triệu.”
“Đây là tiền ở đâu ra?” Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, trong lòng càng kinh ngạc hơn.
“Đây là số tiền Vương Ngọc lấy đi, là tài sản mà Khâu Thiếu Trạch đã lén lút chuyển sau lưng em, vốn nên là tiền của em.”
Tên Vương Ngọc vô dụng kia vừa chạy đến Mỹ, chưa kịp tiêu một xu tiền nào đã bị người của Thời Ngọc Thao bắt được.
Người của Thời Ngọc Thao chỉ dùng một chút thủ đoạn đã khiến cho Vương Ngọc nôn ra toàn bộ số tiền.
Đường Du Nhiên nghe xong lời giải thích của Thời Ngọc Thao thì mới nhận lấy thẻ ngân hàng anh đưa.
Thời Ngọc Thao lại nói ra chuyện hôm nay mình đến trại tạm giam, làm giao dịch với Khâu Thiếu Trạch.
Dù sao thì bây giờ Khâu Thiếu Trạch đã không còn gì, vả lại cũng không còn khả năng trở mình gì nữa, cho nên Thời Ngọc Thao cảm thấy cho dù bây giờ có để cho Khâu Thiếu Trạch ra ngoài, cũng không thể làm dâng lên cơn sóng gió lớn bao nhiêu.
Có điều là sau khi Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói Khâu Thiếu Trạch đã được thả ra, không biết vì sao, trong lòng lại sinh ra một nỗi bất an kỳ lạ, luôn cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy.
Cùng lúc đó, bên phía Khâu Thiếu Trạch. Hôm nay, sau khi vừa được thả ra khỏi trại tạm giam, Khâu Thiếu Trạch đã lấy hai trăm tệ còn lại trên người mình để gọi một chiếc taxi, chạy thẳng đến công ty Đường thị!
Anh ta muốn xem thử công ty của anh ta bây giờ ra sao rồi!
Kết quả là Khâu Thiếu Trạch xuống xe, vừa đi đến cổng công ty Đường thị đã bị bảo vệ chặn lại.
Hiện tại bảo vệ đã đổi người, hoàn toàn không nhận ra Khâu Thiếu Trạch, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Khâu Thiếu Trạch thì không kiên nhẫn chặn trước người Khâu Thiếu Trạch: “Làm gì ở đây vậy chứ! Mau đi đi! Chỗ này không phải là nơi mày có thể vào! Mau đi đi!”
“Mày tránh ra! Để tao vào! Tao là ông chủ của công ty này! Bọn mày cút ra cho tao!” Khâu Thiếu Trạch đen mặt, kích động nói.
Hai người bảo vệ đó nghe thấy thì bật cười, nhìn sắc mặt tối đen của Khâu Thiếu Trạch xì một tiếng khinh miệt: “Mày muốn làm ông chủ đến phát điên rồi hả! Chủ của công ty bọn tao là nữ! Mau cút đi cho tao! Đừng đứng đây cản đường! Nếu không thì đừng trách bọn tao không khách sáo!”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy lời bảo vệ nói, hai bàn tay rủ bên người nắm chặt thành đấm.
Cả người như rơi vào trong hầm băng! Quả nhiên, hiện tại công ty đã rơi vào trong tay Đường Du Nhiên rồi!
Anh ta đã thật sự xong rồi! Xong hết rồi.
Anh ta ngây ra. Hai bảo vệ đó thấy Khâu Thiếu Trạch đứng ngây ngốc tại chỗ, bực mình đẩy mạnh một phát, Khâu Thiếu Trạch vẫn không phản ứng lại, cả người bị đẩy, ngã rầm xuống đất.
Đầu gối bị trầy đau đến mức khiến cho Khâu Thiếu Trạch phải kêu rên.
Ngay sau đó, bảo vệ lại đạp một phát thật mạnh lên người Khâu Thiếu Trạch, không hề khách sáo cảnh cáo: “Cút đi cho tao, có nghe thấy không! Tao nói cho mày biết! Đừng xuất hiện trước cổng công ty bọn tao, bằng không, tao thấy mày một lần là đánh mày một lần!”
Dù sao thì người này trông rất hung ác, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt gì! Nói không chừng còn đến để gây chuyện. Anh ta vừa mới đi làm, lương hướng và đãi ngộ của công ty này rất không tệ, anh ta không muốn xảy ra chuyện gì, đập vỡ mất bát cơm của mình!
Khâu Thiếu Trạch sống an nhàn sung sướng đã lâu, biết mình hoàn toàn đánh không lại hai người bảo vệ này!
Huống chi, bản thân anh ta vừa mới đi ra từ trại tạm giam, không muốn vào lại lần nữa!
Cắn chặt răng, Khâu Thiếu Trạch mạnh mẽ đè nén cơn giận thô bạo trong lòng, chống cánh tay, khập khiễng rời đi.
Trong đầu Khâu Thiếu Trạch trống rỗng, cả người giống như một cái xác sống. Cũng không biết đã đi bao lâu, trời cũng tối rồi, Khâu Thiếu Trạch nhìn cảnh sắc xung quanh vô cùng quen thuộc, lúc này mới dừng bước. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn thì mới phát hiện, bản thân lại không hay không biết về lại biệt thự nhà họ Đường.
Cổng chính của biệt thự đóng chặt, cửa sổ tối thui, rõ ràng là không có người trong nhà.
Cũng đúng, hiện tại anh ta cũng đã ký tên ly hôn rồi, e là bây giờ Đường Du Nhiên đã dọn đến sống chung với Thời Ngọc Thao rồi!