Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói thế lại sợ hết hồn, cô theo bản năng mà trợn tròn mắt, có chút lúng túng nhìn anh.
Người bên đây nhìn dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu đó của cô cũng không nhịn được khẽ cong môi cười, lại nói thêm lần nữa: “Đường Du Nhiên, em chuyển tới ở cùng với anh đi.”
Lần này, cuối cùng Đường Du Nhiên cũng đã phản ứng kịp rồi, sắc mặt vốn đã đỏ hồng nay lại càng thêm đỏ.
Đến cả nói chuyện cũng đều lắp bắp không rành mạch: “Chỗ… Chỗ ở mới của em rất… Rất ổn, tạm thời vẫn chưa muốn dọn…”
Đường Du Nhiên còn chưa nói xong, Thời Ngọc Thao bên này nhìn thái độ lúng túng đó của cô đã khẽ cong môi cười, bàn tay to lớn kia cũng quấn lấy vòng eo mảnh dẻ mà dùng sức kéo người kia vào trong lồng ngực.
Nhìn thấy Đường Du Nhiên tự cắn môi mình đến ửng đỏ một màu đẹp mắt, Thời Ngọc Thao đảo yết hầu một vòng, ánh mắt lại trầm xuống hơn trước. Giây tiếp theo, anh đột ngột áp môi mình tới, hung hăng dán chặt vào môi của Đường Du Nhiên mà dây dưa không dứt.
Một nụ hôn sâu kéo dài rất lâu, Đường Du Nhiên vốn không đủ sức để chống cự, cô bị hôn đến đôi chân đều thoáng mềm nhũn, sức lực như bị rút cạn, cả người giống như dây leo không có xương sống mà bám chặt vào lồng ngực của Thời Ngọc Thao.
Mãi cho tới khi Đường Du Nhiên cảm thấy không còn đủ không khí để thở nữa, Thời Ngọc Thao mới thỏa mãn mà buông cô ra.
Anh ôm chặt lấy eo của cô, để trán mình chạm vào trán của cô, dáng vẻ hoàn toàn không muốn buông người kia ra dù chỉ một chút.
Hai ánh mắt chạm nhau, trước ánh mắt trần trụi khô nóng không hề giấu giếm của người kia, Đường Du Nhiên như bị lây cảm giác nóng bức, miệng lưỡi cũng bất giác cảm thấy khô đắng. Cô không dám đối diện với ánh mắt đầy tính chiếm hữu đó của Thời Ngọc Thao, vội vã dời tầm mắt sang chỗ khác.
Nhưng không ngờ người kia lúc này vốn không cho phép cô có cơ hội trốn tránh, anh cười nhẹ, bàn tay to lớn đó nâng cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng vào anh.
“Du Nhiên, nhìn anh.”
Nghe được giọng nói trầm thấp lại rất có tính sát thương của Thời Ngọc Thao, khuôn mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên vốn đã đỏ nay lại càng đỏ thêm.
Cô lúng túng nhìn Thời Ngọc Thao, tim bên trong lồng ngực đang đập loạn liên hồi.
Cô căng thẳng, lắp bắp nói: “Sao… Sao thế?”
Thời Ngọc Thao cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng đáng yêu của Đường Du Nhiên, nụ cười trên môi lại càng thêm rõ. Anh dịu dàng khẽ vuốt ve vành tai của cô, lúc này mới chậm rãi nói rõ từng chữ: “Du Nhiên, còn nhớ chuyện lúc trước anh nói muốn theo đuổi em không?”
Thật ra Đường Du Nhiên nhớ… Nhưng mà bây giờ đầu óc cô lại đang trống rỗng, đến cả nói chuyện cũng bị lắp bắp. Nhìn vào ánh mắt ngập tràn nguy hiểm của Thời Ngọc Thao lúc này lại khiến cô có chút ngơ ngác, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Mà Thời Ngọc Thao cũng không cần Đường Du Nhiên phải trả lời. Anh nhìn thái độ lúng túng của cô, mỉm cười càng tươi mà nói tiếp: “Du Nhiên, anh thích em. Những lời anh từng nói muốn theo đuổi em đó, toàn bộ đều là sự thật.”
“Vì thế nên, cô Đường à, làm bạn gái của tôi nhé! Tới ở cùng với tôi, để tôi có thể dễ dàng chăm sóc cô, bảo vệ cô nhiều hơn.”
Thời Ngọc Thao một bên nói mấy lời này, một bên lại cúi người xuống hôn lên cổ của Đường Du Nhiên, bên trong đôi mắt đen láy sâu hoắm đó hiện lên vài tia hài lòng, tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, thật ra bảo em dọn tới ở chung là vì anh quá nhớ em, muốn được ở bên cạnh em từng giây từng phút.”
Những lời mà anh nói, toàn bộ đều được rót vào tai của Đường Du Nhiên, không thiếu một chữ.
Cô nghe xong lại ngây người tại chỗ, hai mắt mở to luống cuống nhìn Thời Ngọc Thao, tim trong lồng ngực lại đập loạn liên hồi.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy tai của mình sắp bị anh làm bỏng đến nơi rồi, nhưng mà trong lòng cũng không ngăn được một cảm giác ngọt ngào.
Chỉ e là bây giờ chắc cô cũng không phát hiện ra, bản thân mình lúc này đang khẽ cong môi cười.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên đang ngơ ngác lại bỗng mỉm cười, ngay lập tức duỗi tay véo nhẹ lấy vành tai nhạy cảm đó của cô. Hành động này khiến cái người nhạy cảm đang bị khóa trong lồng ngực kia bất giác khẽ run nhẹ.
Nụ cười bên mép của Thời Ngọc Thao càng thêm rõ, giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên bên tai của cô: “E hèm, cô Đường Du Nhiên, đừng từ chối tôi, tôi biết cô cũng thích tôi mà có đúng không?”
Đường Du Nhiên cảm thấy bản thân mình như bị Thời Ngọc Thao đầu độc, vào lúc này cô lại không thể nói ra một câu phủ định nào được.
Trong lòng như dậy cơn sóng lớn, bão giông trước mắt như thể được con sóng đó đẩy lùi đi mất.
Đường Du Nhiên không thể không thừa nhận rằng Thời Ngọc Thao nói đúng.
Đúng vậy, cô thích Thời Ngọc Thao.
Nếu không thích Thời Ngọc Thao thì tại sao lúc biết được anh đang đương đầu với nguy hiểm một mình, cô lại cảm thấy ngập tràn lo lắng và hồi hộp như vậy.
Nếu như không thích Thời Ngọc Thao thì tại sao lúc anh bị thương, cô lại khóc đến tan nát cõi lòng như vậy. Rõ ràng anh mới là người bị trúng đạn, nhưng mà cô lại cảm thấy lòng mình chẳng khác nào bị đạn bắn trúng, còn đau hơn gấp vạn lần.
Nếu như không thích Thời Ngọc Thao thì tại sao lúc thấy anh bị thương, cô lại theo bản năng muốn chạy tới thay anh chịu đựng như vậy.
Nếu như không thích Thời Ngọc Thao thì tại sao lúc nằm viện một mình, cô lại không hề thấy ghét bỏ những cái ôm hay nụ hôn của anh.
Có quá nhiều khác biệt, quá nhiều đặc cách.
Đường Du Nhiên chịu thua rồi, cô thừa nhận, cô thích Thời Ngọc Thao.
Có lẽ là lúc ở đảo Bali, Thời Ngọc Thao đã kéo cô ngồi máy bay mà bay thẳng tới đồi tình nhân trải qua sinh nhật.
Cũng có thể là vì Thời Ngọc Thao che chở cho cô, giúp cô trả đũa những kẻ đã ức hiếp mình.
Lại lần nữa, Đường Du Nhiên đối diện với ánh mắt sâu hoắm vô cùng nguy hiểm đó của anh, nụ cười trên môi lại bất giác càng thêm rạng rỡ.
Giây tiếp theo, Đường Du Nhiên bỗng gật đầu với Thời Ngọc Thao.
Anh nhìn cô, bên trong ánh mắt sâu hoắm đó bỗng lóe sáng như sao trời, mỉm cười nhìn Đường Du Nhiên. Anh vòng tay đỡ sau gáy của cô, nồng nhiệt mà hôn tới.
Môi của anh như có lửa, lúc chạm vào môi cô lại khiến cả người cô bỗng cảm thấy nóng bức cực kỳ.
Nụ hôn này khác với nụ hôn sâu vội vàng ban nãy, đầu lưỡi của Thời Ngọc Thao quét nhẹ qua răng hàm của Đường Du Nhiên.
Từ trước giờ cô luôn là kiểu người rất nhạy cảm, khoang miệng bị Thời Ngọc Thao thăm dò khuấy động như thế khiến não bỗng chốc như tê dại, cả người cũng không khống chế được mà thoáng run rẩy.
Nhưng mà giây sau đó thì cô lại nhẹ nhàng nhắm mắt, ra sức phối hợp. Khuôn mặt trắng nõn gợn đỏ, hai tay cũng vòng qua cổ của Thời Ngọc Thao trói lại.
Răng cũng phối hợp tách ra, để mặc cho đầu lưỡi tinh nghịch kia tiến vào càn quét.