Đường Du Nhiên xem phim rất chăm chú, tập trung, không hề phát hiện Thời Ngọc Thao vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Bộ phim này dài gần hai tiếng, Đường Du Nhiên thì xem phim, Thời Ngọc Thao thì nhìn Đường Du Nhiên, ngược lại cũng coi như hài hòa.
Kết cục của bộ phim còn có một phen sướt mướt. Bề ngoài Đường Du Nhiên có vẻ kiên cường, nhưng thật ra trong tâm rất mềm lòng. Lúc xem kết cục của bộ phim, cô còn nhịn không được đỏ mắt, khóc lên.
Điều này đã khiến cho Thời Ngọc Thao ngồi bên cạnh vẫn luôn quan sát Đường Du Nhiên thấy đau lòng, vội vươn tay vòng qua bờ vai Đường Du Nhiên, ôm Đường Du Nhiên vào lòng, vỗ nhẹ lên vai cô an ủi, nói: “Làm sao vậy? Sao đang yên lành lại khóc rồi?”
“Kết cục của bộ phim cảm động quá… Hai người họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng có thể ở bên cạnh nhau.” Đường Du Nhiên vừa khóc, vừa nghẹn ngào nói với Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao cười khổ không thôi, vỗ nhẹ lưng Đường Du Nhiên, an ủi: “Ừm, có những cặp đôi đều sẽ trở thành người nhà, giống như anh và em vậy. Hai chúng ta cũng nhất định sẽ luôn đi cùng nhau suốt quãng đời còn lại.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói câu đó thì sửng sốt, trái tim trong lồng ngực không thể khống chế được mà đập cực nhanh. Sau khi hoàn hồn lại, Đường Du Nhiên mới nhịn không được phá khóc bật cười. Cô đỏ mắt nhìn Thời Ngọc Thao, nghiêm túc gật đầu với anh, sau đó lại ngại ngùng vội vàng lau nước mắt chảy đầy trên mặt mình.
Xem xong bộ phim gần hai tiếng, lúc này đã hơn bảy giờ tối rồi. Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đều có hơi đói.
Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên rời khỏi rạp chiếu phim, sau đó lại tự lái xe chở Đường Du Nhiên đến một nhà hàng Ý rất có không khí lãng mạn.
Lần này, Thời Ngọc Thao vẫn đặt một phòng bao, bữa ăn bên ánh nến, thức ăn tinh xảo, còn có rượu vang đỏ, thậm chí Thời Ngọc Thao còn cố ý gọi một người chơi đàn violin vào.
Bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Đường Du Nhiên luôn cho rằng người lạnh lùng, hà khắc như Thời Ngọc Thao, hẳn là rất ghét đi làm những thứ được gọi là lãng mạn gì đấy. Nhưng không ngờ bắt đầu từ chiều hôm nay, Thời Ngọc Thao không ngừng tạo bất ngờ cho mình.
Bất ngờ đến mức khiến cho trái tim trong lồng ngực Đường Du Nhiên suýt chút nữa là cứ cách mười mấy phút sẽ đập nhanh hơn.
Có lẽ là do bầu không khí quả thật quá tốt, tốt đến mức lúc Đường Du Nhiên vừa ăn tối, vừa nghe tiếng đàn violin du dương, thâm tình, lại nhịn không được đón nhận một nụ hôn sâu vừa thâm tình, vừa dịu dàng với Thời Ngọc Thao.
Đợi sau khi nụ hôn kết thúc, Đường Du Nhiên mới phản ứng lại. Cô vừa mới ở trước mặt người ngoài, lại làm như chốn không người mà đón nhận một nụ hôn của Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên xấu hổ đến mức khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.
Ăn bữa tối với Thời Ngọc Thao xong, lúc lái xe về sơn trang Đế Đình đã sắp hơn chín giờ tối rồi.
Chiếc xe riêng của Thời Ngọc Thao dừng vững vàng bên ngoài sơn trang Đế Đình. Đường Du Nhiên mở cửa, xuống xe trước, đôi mắt hơi nghi hoặc nhìn vào bên trong sơn trang Đế Đình.
Sơn trang Đế Đình là một căn biệt thự riêng biệt, bên cạnh không hề có nhà khác.
Trước kia, khi Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao ra ngoài rồi trở về vào bữa tối, bên trong sân đều sẽ thắp đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Sao tối nay trong sân lại tối đen như mực, không có chút ánh sáng, ngay cả ánh trăng cũng mờ tối, chiếu xuống trong sân mơ mơ hồ hồ, không nhìn thấy gì cả.
Nghe thấy tiếng Thời Ngọc Thao xuống xe, Đường Du Nhiên vội nhìn qua phía Thời Ngọc Thao, không kiềm được sự nghi hoặc trong lòng, lên tiếng hỏi Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, chuyện gì thế này? Sao trong sân lại không có đèn?”
Thời Ngọc Thao nắm chặt tay Đường Du Nhiên, giải thích: “Có lẽ là mẹ Phúc quên bật đèn.”
Nói rồi, Thời Ngọc Thao khóa xe lại, vừa nắm tay Đường Du Nhiên chậm rãi đi vào trong sân, vừa trấn an Đường Du Nhiên: “Không sao đâu, anh thấy rõ, anh dắt em đi.”
Đường Du Nhiên bèn để cho Thời Ngọc Thao tùy ý dắt tay mình, theo bước chân ổn định của Thời Ngọc Thao, đi từng bước, từng bước vào trong sân.
Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao vừa đi vào giữa sân, ngay lập tức, khoảng sân tối mịt đột nhiên có ánh đèn bừng sáng lên.
Đường Du Nhiên hết sức ngạc nhiên, không khỏi mở to mắt. Chỉ thấy xung quanh sân nhà đều treo đầy một loạt đèn ngôi sao năm cánh vừa xinh đẹp, vừa lãng mạn.
Ngọn đèn có màu da cam ấm áp, toàn bộ xung quanh sân nhà toàn là đèn ngôi sao như thế, đẹp tựa như bầu trời đêm.
Bất ngờ còn chưa dừng lại ở đó.
Ngay sau đó, ánh mắt kinh ngạc của Đường Du Nhiên rơi về phía vườn hoa ở hai bên sân.
Lúc nhìn thấy rõ loài hoa được trồng trong vườn, Đường Du Nhiên ngạc nhiên đến mức vô thức liên tục lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Thời Ngọc Thao với đôi mắt chứa đầy sự không thể nào tin được.
Nhất thời, Đường Du Nhiên kích động đến nỗi không nói nên lời.
Chỉ thấy trong vườn hoa hai bên sân, toàn bộ đều là trồng cùng một loài hoa hồng Louis XIV mà Đường Du Nhiên thích nhất.
Rõ ràng là sáng nay lúc Đường Du Nhiên rời khỏi nhà đi làm, vẫn nhớ rõ là loài hoa được trồng trong vườn hoa hai bên sân đều là đủ loài đủ dạng, có phù dung, có tường vi, cũng có hoa bách hợp, đủ mọi loại hoa của các mùa, chỉ duy nhất không có hoa hồng Louis XIV.
Nhưng vì sao tối nay vừa về, trong vườn hoa đã trồng đầy hoa hồng Louis XIV rồi?
Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên xen lẫn với sự bối rối không biết làm sao. Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao, môi nhúc nhích, đang muốn hỏi Thời Ngọc Thao rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng lời còn chưa nói ra, ngay sau đó đã thấy Thời Ngọc Thao đang đứng thẳng tắp, đột nhiên lại quỳ một gối xuống trước mặt Đường Du Nhiên.
Nhìn Thời Ngọc Thao đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt mình, Đường Du Nhiên kinh ngạc đến mức trái tim như sắp muốn nhảy lên tới cổ họng.
Cô mở to hai mắt, có hơi không biết làm sao nhìn thẳng vào Thời Ngọc Thao. Lời đã dâng đến cổ họng rồi nhưng lại nói không ra.
Cả người ***** ****, giống như là biến thành kẻ khờ mất rồi, chỉ ngây ngốc nhìn Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao nhìn vào đôi mắt ngây ngốc của Đường Du Nhiên, bình tĩnh thò tay vào trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ tinh xảo mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Chậm rãi mở chiếc hộp nhỏ ra trước mặt Đường Du Nhiên.
Bên trong, một chiếc nhẫn cưới xinh đẹp của nữ có gắn một viên đá sapphire lập tức xuất hiện trước mắt Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn chiếc nhẫn được Thời Ngọc Thao giơ lên trước mặt mình, lại nhìn Thời Ngọc Thao đang quỳ một gối dưới đất.
Lúc nhìn vào đôi mắt vừa nghiêm túc, vừa thâm tình của Thời Ngọc Thao, trái tim đang treo ở cuống họng của Đường Du Nhiên lại không khống chế được mà đập mạnh. Lúc này, đại não đang rối nhùi mới tỉnh táo lại, cô nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc Thao, lòng căng thẳng tới mức nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Thời… Thời Ngọc Thao, anh, anh làm… anh làm như vậy là có… có ý gì?”
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên đang căng thẳng tới mức nói chuyện cà lăm, nhịn không được khẽ cong khóe môi, chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng. Anh vừa cười, vừa nhìn Đường Du Nhiên, nói từng từ từng câu một cách hết sức trịnh trọng: “Cô Đường Du Nhiên, anh vô cùng trịnh trọng cầu hôn em, hy vọng em có thể đồng ý gả cho anh. Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, không rời không bỏ. Anh sẽ bảo vệ em, trân trọng em, làm chỗ dựa cho em, và làm hậu thuẫn vững chắc nhất của em.”
Thời Ngọc Thao nói xong, lại nhìn vườn hoa hồng Louis XIV vừa mới trồng lại ngày hôm nay một cái, rồi tiếp tục trịnh trọng nói từng từ từng câu với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, những bông hoa này đều là sáng hôm nay tự tay anh trồng từng bông từng bông xuống. Sau này, mỗi ngày anh đều sẽ cùng em chăm sóc chúng nó thật tốt, để cho chúng nó từ từ cùng chúng ta già đi, mãi cho đến cuối cuộc đời này.”
Đường Du Nhiên nhìn vườn hoa hồng Louis XIV trước mặt. Cô vốn tưởng là cả đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy hoa hồng Louis XIV mà mình tự trồng sống trong vườn hoa nữa, nhưng không ngờ một người cao ngạo, lạnh lùng như Thời Ngọc Thao lại gác công việc bề bộn qua một bên, để tự tay trồng một vườn hoa hồng mà cô thích nhất.
Trái tim trong lồng ngực đập mạnh. Đường Du Nhiên nghe thấy lời Thời Ngọc Thao vừa nói, không thể nào kiềm chế được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.
Đôi mắt đẫm lệ đối diện với đôi mặt thâm tình của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên khóc đến mức không thể nào khống chế được bản thân nữa. Rốt cuộc cô cũng không thể kiểm soát được mà vươn tay kéo Thời Ngọc Thao lên, trực tiếp nhào vào lồng ngực của Thời Ngọc Thao, cánh tay ôm chặt lấy Thời Ngọc Thao, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt vùi sâu vào lồng ngực dày rộng của Thời Ngọc Thao, trịnh trọng nói từng câu từng từ: “Em bằng lòng! Em bằng lòng! Thời Ngọc Thao, chỉ cần anh bằng lòng, thì em sẽ bằng lòng.”
Nghe thấy Đường Du Nhiên đồng ý, Thời Ngọc Thao lập tức hài lòng thỏa dạ cong khóe môi. Anh giơ tay cẩn thận lấy chiếc nhẫn từ trong chiếc hộp nhung tinh xảo ra, rồi cẩn thận đeo vào ngón áp út của Đường Du Nhiên.
Đeo vào vừa vặn, chiếc nhẫn này giống như là được thiết kế riêng cho Đường Du Nhiên vậy.
“Được rồi, cô Đường Du Nhiên, kể từ giờ phút này, em chính là người phụ nữ đã có chồng, cả người em đều chỉ thuộc về anh, sau này người mà trong lòng em nghĩ đến chỉ có thể là anh, cũng chỉ có thể yêu một mình anh, đã nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi.” Giọng nói có chút ngại ngùng của Đường Du Nhiên ngập ngừng vang lên, sau đó ngừng một lúc, Đường Du Nhiên lại nói rõ từng câu từng từ: “Thời Ngọc Thao, anh cũng nhớ kỹ, kể từ nay về sau, anh chính là của một mình Đường Du Nhiên em mà thôi. Anh chỉ có thể đối xử tốt với một mình em, chỉ có thể cưng chiều một mình em. Nếu như anh dám tổn thương trái tim em, vậy sau này em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.”
Thời Ngọc Thao nghe câu trả lời của Đường Du Nhiên, ý cười bên khóe môi lập tức tăng thêm vài phần, cánh tay đang ôm Đường Du Nhiên cũng rút chặt hơn. Anh nắm lấy bàn tay đã đeo nhẫn của Đường Du Nhiên, cúi đầu khẽ hôn lên ngón áp út đã đeo nhẫn một cách trịnh trọng, vội vàng nói: “Du Nhiên, anh nghe theo em hết. Em yên tâm, sau này anh nhất định chỉ đối xử tốt với một mình em, cũng chỉ cưng chiều một mình em, tuyệt đối sẽ không làm em đau lòng!”
Nói xong, Thời Ngọc Thao chỉ cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ lắm. Thời Ngọc Thao khẽ giữ chiếc cằm xinh xắn của Đường Du Nhiên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn long lanh nước mắt của Đường Du Nhiên lên.
Thời Ngọc Thao dùng ngón tay thon dài, dịu dàng xoa má Đường Du Nhiên, cẩn thẩn từng li từng tí lau nước mắt trên mặt Đường Du Nhiên, tựa như đang đối đãi với một vật báu quý hiếm. Thời Ngọc Thao thật cẩn thận nâng má Đường Du Nhiên, tiến lại gần hôn thật sâu lên đôi môi hoa anh đào của Đường Du Nhiên.
Khi tiếp xúc với bờ môi nóng bỏng của Thời Ngọc Thao, trái tim trong lồng ngực Đường Du Nhiên run run, lập tức đập nhanh mất kiểm soát.
Đường Du Nhiên bất giác khẽ nhắm mắt lại, kiễng mũi chân, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của Thời Ngọc Thao từng chút một.
Nụ hôn này, Thời Ngọc Thao đã dùng hết sự dịu dàng mà trước nay chưa từng có, làm cho Đường Du Nhiên sắp đắm chìm trong nụ hôn này.