Bỗng trong lòng Đường Du Nhiên xuất hiện một thứ cảm xúc kỳ lạ, An Lâm có thể tìm được nơi này, còn có cả chìa khóa nhà Thời Ngọc Thao, điều này cho thấy An Lâm đã từng ở chung cùng với Thời Ngọc Thao tại đây. Hơn nữa, chắc chắn tình cảm của Thời Ngọc Thao và An Lâm rất tốt, nếu không thì Thời Ngọc Thao cũng sẽ giao chìa khóa nhà cho An Diêm…
Thời Ngọc Thao đã chuyển vào nhà ở một thời gian rồi nhưng Thời Ngọc Thao còn chưa đưa chìa khóa cho cô… Hơn nữa, Thời Ngọc Thao và An Lâm đã chia tay ba năm rồi, vậy mà Thời Ngọc Thao vẫn chưa thay chìa khóa…
Nghĩ đến đây, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy bực bội trong lòng, cực kỳ không thoải mái. Khi nãy cô và Thời Ngọc Thao đang thân mật với nhau, cửa phòng đã khóa trái lại đột nhiên bị người ta mở ra, quả thật suýt chút nữa đã dọa cô sợ chết khiếp.
An Lâm chỉ lướt mắt nhìn Đường Du Nhiên đang trong lòng Thời Ngọc Thao một cái rồi lập tức rời mắt đi, sau đó cô ta nhìn thẳng vào Thời Ngọc Thao, người đang vô cùng kinh ngạc.
An Lâm vừa mới về nước nhưng cô ta không đến khách sạn mà trợ lý đã sắp xếp cho mình mà cố chịu đựng mệt mỏi, lập tức kéo vali chạy đến nhà Thời Ngọc Thao, người mà cô ta đã nhớ nhung suốt ba năm nay.
An Lâm cũng chỉ muốn tạo sự bất ngờ cho Thời Ngọc Thao, nhưng không ngờ Thời Ngọc Thao lại làm cô ta bất ngờ trước thế này! An Lâm không thể ngờ rằng Thời Ngọc Thao đã có người phụ nữ khác, hơn nữa anh còn trực tiếp đưa người đó về nhà. Thật ra ba năm trước vì muốn theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, cô ta đã quyết định chia tay Thời Ngọc Thao, sau đó cô ta đã hối hận.
Nhưng An Lâm là một người ngạo mạn, Thời Ngọc Thao không níu kéo thì cô ta cũng chẳng thèm về gặp gặp anh.
An Lâm chuyên tâm làm việc, một năm 365 ngày, không ngày nào cô ta để mình rảnh rỗi, tất bật chạy từ hết đoàn phim này qua đoàn phịm khác.
Sau ba năm thì cuối cùng giấc mơ ảnh hậu của An Lâm cũng trở thành hiện thực, nhưng cô ta lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào, cô ta bỗng nhớ nhung về những ngày tháng ở bên Thời Ngọc Thao, ba năm nay, mỗi đêm cô ta đều thao thức nhớ đến Thời Ngọc Thao.
Mặc dù không về nước nhưng cô ta vẫn biết rất nhiều tin tức về Thời Ngọc Thao.
Phần lớn đều là những tin tức liên quan đến bạn gái của anh, không, nói chính xác hơn thì phải là bạn giường của anh.
Ban đầu thì cô ta còn khá quan tâm, nhưng sau đó thấy anh thay người tình như thay áo thì cô ta cũng chẳng quan tâm nữa, không sao, Thời Ngọc Thao chỉ đang chơi đùa với cô gái kia mà thôi, cô ta mới là người mà anh thật sự yêu. Những người phụ nữ kia chẳng có chút uy hiếp nào với cô ta, chờ cô ta trở về thì sẽ có cách đuổi những người đó ra xa khỏi anh.
Nhưng An Lâm không thể ngờ lần này Thời Ngọc Thao lại trực tiếp đưa người tình về nhà. Hơn nữa khi cô ta vừa mở cửa phòng ra thì rõ ràng đã nhìn thấy anh đè người phụ nữ kia xuống hôn môi thắm thiết. Nếu cô ta mà không xuất hiện đột ngột thì sợ rằng bây giờ hai người họ đã hôn nhau rồi. Mười ngón tay của An Lâm nắm chặt lại, môi cũng mím chặt, cô ta đè nén sự tức giận đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng, nếu không làm thế thì cô ta sợ mình sẽ nhào tới cấu xé người phụ nữ kia.
Thời Ngọc Thao nhìn thấy An Lâm đến thì sửng sốt một hồi rồi mới hoàn hồn lại được, anh không ngờ là cô ta lại xuất hiện ở nhà anh, hơn nữa còn là trong tình huống này. Thời Ngọc Thao từng cho rằng khi nhìn thấy An Lâm lần nữa, anh nhất định sẽ tức giận. Nhưng bây giờ khi gặp An Lâm thế này, Thời Ngọc Thao lại thấy bình tĩnh một cách bất ngờ. Mà ngược lại thì bây giờ Thời Ngọc Thao nhớ đến một chuyện, đó là da mặt Đường Du Nhiên rất mỏng, An Lâm đột nhiên xuất hiện chắc hẳn đã làm cô sợ, An Lâm mà còn tiếp tục đứng ở đó như vậy, Đường Du Nhiên sẽ càng cảm thấy không tự nhiên.
Anh còn cảm thấy đây là lỗi của bản thân mình. Thời Ngọc Thao cho rằng sau khi chia tay, An Lâm sẽ không giữ chìa khóa nhà mình nữa, Thời Ngọc Thao cũng bận rộn nên quên béng luôn chuyện này và cũng quên không thay khóa nhà.
Anh không ngờ là An Lâm vẫn còn giữ nó. Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao ngại ngùng mở lời trước với An Lâm: “An Lâm, phiền em đi xuống phòng khách dưới lầu chờ, và đóng cửa phòng lại hộ tôi.”
An Lâm có rất nhiều lời muốn nói với Thời Ngọc Thao, nhưng cô ta không ngờ anh lại xa đối xử với cô như người dưng nước lã.
Những lời muốn nói cứ mắc trong cổ họng, An Lâm phải hít thở sâu vài lần, đè nén sự ghen tức trong lòng, cô ta cũng biết giờ phút này mình nên im lặng, cô ta sẽ không để cho người phụ nữ kia thấy được sự yếu đuối của mình, cô ta chỉ có thể cười ngượng ngùng: “Được, Ngọc Thao, em xuống lầu chờ anh.”
Nói rồi An Lâm đóng cửa phòng lại hộ hai người họ, quay người xách hành lý xuống lầu.
Thời Ngọc Thao nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần lại thì mới thở phào một hơi, anh vội vàng quay đầu nhìn Đường Du Nhiên.
Hai mắt đối nhau, Đường Du Nhiên mở miệng nói trước: “Hằng Viễn, An Lâm chắc hẳn là mối tình đầu của anh.”
Nghe cô nói thế, anh vừa chột dạ lại vừa sốt ruột. Chột dạ là bởi vì anh đã không nón cho cô biết An Lâm là mối tình đầu của mình. Còn sốt ruột là bởi anh sợ Đường Du Nhiên suy nghĩ lung tung rồi giận mình. Nghĩ vậy, cánh tay của Thời Ngọc Thao ôm chặt Đường Du Nhiên hơn một chút, anh nhìn cô rồi vội vàng nghiêm túc giải thích: “Ừm, An Lâm đúng là mối tình đầu của anh. Nhưng em đừng tức giận, lúc trước anh không nói với em chuyện này vì cho rằng sau này em cũng sẽ không gặp được Đường Du Nhiên nên mới không nói. Anh cũng không ngờ là cô ta lại xuất hiện ở đây.
Đường Du Nhiên nhìn Thời Ngọc Thao nghiêm túc giải thích như thế thì cũng mềm lòng rồi, nhưng mà cơn ghen trong lòng còn chưa tan, cô bĩu môi nói: “Thời Ngọc Thao, không phải anh đã chia tay với cô ta ba năm rồi à? Sao chìa khóa của cô ta vẫn có thể mở cửa nhà anh?”
Điều này làm cho Đường Du Nhiên buồn bực, cứ như là Thời Ngọc Thao làm vậy để chờ An Lâm quay về bất cứ lúc nào. Thời Ngọc Thao nhìn thấy dáng vẻ bĩu môi không vui của cô thì không nhịn được nở nụ cười, anh vội vàng giải thích: “Cái này đúng là phải trách anh, anh quên mất là cô ấy vẫn còn cầm chìa khóa, rồi bận rộn quá nên cũng quên không thay khóa. Cô Đường à, cô đừng tức giận, lát nữa tôi sẽ cho người đến thay hết khóa cửa trong nhà một lượt.