Nghe Quý Viêm Phong nói thế, Đường Du Nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Sống mũi cũng thoáng cay xè, theo bản năng nắm lấy tay của người kia nói: “Quý Viêm Phong, không sao rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Bây giờ Khâu Thiếu Trạch đã nhận được sự trừng phạt thích đáng, em cũng đã lấy lại được công ty. Anh ta bây giờ không còn gì nữa, cũng coi như đã bị báo ứng rồi.”
Quý Viêm Phong thấy Đường Du Nhiên nói những lời này rất bình thản, ánh mắt cũng không còn thù hận nữa mới biết có lẽ mọi chuyện đã thật sự giống như lời cô nói, đều đã qua hết rồi. Trong lòng anh ta cũng thấy yên tâm hơn chút, lại có hơi tức giận vì sao mình lại không quay trở về sớm hơn một chút.
Quý Viêm Phong hận mình lúc đó rõ ràng đã biết con người Khâu Thiếu Trạch không đáng tin, vốn dĩ không thể mang lại hạnh phúc cho Du Nhiên. Thế nhưng, bản thân anh ta lại vẫn chấp nhận buông tay Du Nhiên như thế.
Nghĩ tới đây, hàng lông mày của anh ta lại càng nhíu chặt, ánh mắt sâu hoắm nhìn về phía Đường Du Nhiên mà nói: “Du Nhiên, xin lỗi, anh nên về sớm một chút.”
“Không có gì đâu mà, không phải em bây giờ đã ổn rồi đó sao, anh đừng lo lắng nữa.” Đường Du Nhiên nở nụ cười trấn an Quý Viêm Phong: “Lại nói anh đó, một mình sống ở nước ngoài thế nào?”
“Đều rất ổn, cha mẹ anh trước đây có ý định muốn mở rộng công ty ra nước ngoài, anh coi như cũng đã hoàn thành nguyện vọng của họ rồi.”
Nói xong, Quý Viêm Phong lại đổi đề tài, tiếp tục nói: “Nhưng công ty bên nước ngoài đó bây giờ anh đang giao cho giám đốc chuyên ngành quản lý. Hiện tại thì anh đã dời một bộ phận nghiệp vụ về lại trong nước để phát triển rồi.”
Đường Du Nhiên nghe người kia nói mấy lời này, đôi mắt lại lập tức lóe sáng. Cô kìm lòng không được, khoái chí nhìn người kia, nói: “Quý Viêm Phong, vậy là anh chuẩn bị về nước phát triển sự nghiệp đúng không? Có phải là muốn định cư ở đây luôn không?”
Quý Viêm Phong nhìn vẻ mặt vui thích của Đường Du Nhiên, gương mặt tuấn tú kia lại thoáng nở nụ cười, gật đầu nhìn cô nói: “Ừm, là muốn định cư ở trong nước luôn.”
“Quá tốt rồi! Quý Viêm Phong, anh có thể ở trong nước luôn vậy thật tốt quá rồi.” Đường Du Nhiên thật sự rất hy vọng người này có thể ở lại đây.
Nhìn Đường Du Nhiên cười vui tới như vậy, Quý Viêm Phong lại không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu cô, động tác vô cùng chiều chuộng.
Ánh mắt anh ta không đổi quét nhìn khắp phòng, cuối cùng lại dừng trước một bó hoa hồng Louis XIV bắt mắt ở trên bàn làm việc.
Thật ra, lúc vừa mới bước vào đây, anh ta đã nhìn thấy bó hoa hồng đó rồi.
Một bó lớn như vậy, hẳn là có chín trăm chín mươi chín đóa.
Quý Viêm Phong và Đường Du Nhiên cùng lớn lên từ nhỏ, dĩ nhiên anh ta biết rõ cô thích nhất là hoa hồng Louis XIV.
Mà hoa hồng Louis XIV lại mang nghĩa là cả đời chỉ chung tình với một người.
Ánh mắt của Quý Viêm Phong lại thoáng trở nên u ám, lông mày lập tức nhíu lại. Anh ta nhìn về phía Đường Du Nhiên, khẽ hỏi: “Du Nhiên, đây không phải là hoa hồng Louis XIV em thích nhất đó sao? Giống hoa này lại cực kỳ hiếm, có thể lập tức gửi cho em một bó lớn như này hẳn là cũng rất có lòng thành.”
Ánh mắt của Đường Du Nhiên cũng thuận thế nhìn tới bó hồng Louis XIV cực lớn trên bàn kia, lại có chút ngượng ngùng nhìn Quý Viêm Phong cười cười. Trong phút chốc, cô thật không biết nên trả lời người này như thế nào, tai lại nghe thấy âm thanh của người đối diện: “Có bạn trai rồi hả?”
Lúc hỏi câu này, trên khuôn mặt anh tuấn của Quý Viêm Phong vẫn treo một nụ cười. Nhưng mà chỉ có anh ta mới biết rõ, lúc hỏi ra câu đó, trong lòng mình đã khẩn trương đến thế nào.
Tim như thể bị một bàn tay ai đó siết chặt lại vậy.
Anh ta đưa ánh mắt nhìn thẳng Đường Du Nhiên, đợi câu trả lời của cô.
Người bên đây lúng túng thoáng đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nhìn Quý Viêm Phong. Trong lòng có cảm giác như lén lút yêu đương lại bị phụ huynh biết chuyện.
Nhưng mà rõ ràng là không phải như thế nha.
Đường Du Nhiên vội ho khan hai tiếng, nói với Quý Viêm Phong: “Không có, không có… Chỉ là bạn tặng mà thôi…”
Nhìn thấy gò má người kia hơi ửng đỏ, trong lòng của Quý Viêm Phong càng thêm hồi hộp.
Môi lại thoáng nở nụ cười bất đắc dĩ. Nếu thật sự chỉ là bạn bè bình thường thì sao lại tặng hoa hồng Louis XIV, lại còn nhất định phải là chín trăm chín mươi chín đóa nữa.
Hơn nữa, chỉ nhìn tới thái độ ấp úng cùng vẻ mặt đỏ ửng của Đường Du Nhiên thôi cũng có thể nhìn ra, làm sao chỉ có thể là bạn bè bình thường được.
Trong lòng Quý Viêm Phong lại càng thêm cười khổ, không phải là lần này anh ta lại chậm hơn người khác một bước nữa đó chứ?
Không, sẽ không đâu.
Lần này, Quý Viêm Phong sẽ không dễ dàng buông tay Đường Du Nhiên nữa.
Bầu không khí lập tức rơi vào im lặng, một tràng gượng gạo và tù túng.
“E hèm… Đúng rồi Quý Viêm Phong, anh có đói bụng không? Món ăn trên máy bay chắc anh không quen đâu, hay là em đưa anh ra ngoài ăn cơm nhé.”
Đường Du Nhiên vội vàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng này đi.
Quý Viêm Phong nhìn đồng hồ, lại hỏi: “Du Nhiên, mấy giờ em tan làm?”
“Năm giờ tan làm.”
Đường Du Nhiên vừa nói xong thì người bên đây đã tiếp lời: “Vậy anh đợi em tan làm xong sẽ cùng đi ăn tối được rồi, anh bây giờ vẫn chưa đói lắm.”
Đường Du Nhiên chính là muốn nói gì đó, điện thoại để trên bàn lại đột nhiên vang lên.
Cô không thể làm gì khác hơn là nghe máy.
Sau khi cúp máy xong, cô có hơi áy náy nói với Quý Viêm Phong: “Quý Viêm Phong, đúng lúc em có chuyện bận phải đi một chút, anh cứ nghỉ ở đây trước đi, chút nữa em sẽ quay lại.”
Người kia nhìn cô, gật đầu đáp: “Ừm, em mau đi đi.”
Đường Du Nhiên cầm điện thoại, nhanh chóng rời đi.
Trong phòng làm việc hiện tại chỉ còn lại mỗi mình Quý Viêm Phong.
Anh ta đứng lên, cất bước đi thẳng tới chỗ bó hoa hồng Louis XIV trên bàn làm việc.
Thoáng ngó nhìn qua, ánh mắt của anh ta lại chú ý tới tấm bưu thiếp tinh tế đặt bên cạnh bó hoa kia.
Sau một giây do dự, Quý Viêm Phong cầm lên mở ra xem.
Bên trong là dòng chữ viết như cua bò đập vào mắt anh ta, Quý Viêm Phong nhíu mày thật chặt, bình tĩnh nhìn vào chỗ ký tên ở phía cuối tấm bưu thiếp.
“Thời… Ngọc… Thao?” Quý Viêm Phong theo bản năng trầm mặc đọc một lần, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy cái tên này có hơi quen thuộc lạ thường.
Đặt tấm bưu thiếp trở về chỗ cũ, Quý Viêm Phong lập tức quay trở lại ngồi xuống ghế sofa, cầm điện thoại di động ra soạn tin nhắn cho trợ lý đặc biệt của mình: “Điều tra giúp tôi xem trong số những nhà danh giá trong Diệu Thành này, có người nào tên là Thời Ngọc Thao hay không.”
Nên biết rằng, hoa hồng Louis XIV này rất đắt. Vừa ra tay đã chơi lớn như vậy rồi, thế lực hẳn là không thể xem thường được.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Quý Viêm Phong điềm đạm xoay xoay điện thoại trong tay chờ hồi đáp.
Anh ta vốn tưởng rằng phải đợi thêm một lúc điều tra nữa mới có kết quả chắc chắn, lại không ngờ chỉ chưa tới mười phút thì trợ lý đặc biệt của mình đã gửi tin hồi đáp.
‘Cậu Thiếu, trong phạm vi những gia đình danh giá trong Diệu Thành quả thật có người tên Thời Ngọc Thao, hơn nữa người này còn là tổng giám đốc tập đoàn Thời thị khét tiếng sắp cả Diệu Thành này. Anh ta là đời thứ ba của gia đình cách mạng, ông nội từng là tư lệnh quân khu, cha hiện đang giữ cấp bậc thiếu tướng. Bản thân anh ta là con trai độc nhất trong nhà, gia thế hùng hậu, có thể nói là gia đình quyền quý nhất trong Diệu Thành này.’
Đọc xong tin nhắn của trợ lý đặc biệt, Quý Viêm Phong lúc này mới nhớ tới, trước đây mình cũng đã từng nghe qua cái tên Thời Ngọc Thao này rồi.