Thời Ngọc Thao nghe thấy lời nói của Đường Du Nhiên, vội đưa tay cầm lấy quần áo trong tay cô: “Để anh đi là được rồi, đúng lúc anh vẫn chưa thay quần áo.”
Đường Du Nhiên nghe thấy lời này của Thời Ngọc Thao mới phát hiện lúc này anh vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ.
Thời Ngọc Thao vừa cầm mấy cái túi đựng đồ lên lầu, cửa nhà đã bị người khác dùng chìa khoá mở ra từ bên ngoài.
Là dì Linh đã trở về, trong tay bà ấy còn cầm theo túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn.
Dì Linh nhìn thấy Đường Du Nhiên đang đứng trong phòng khách thì vội cười rồi cung kính nói với cô: “Chào buổi sáng, cô Đường.”
Dì Linh đã chăm sóc Thời Ngọc Thao nhiều năm như vậy, đương nhiên là có đôi mắt tinh tường, bà ấy vừa nhìn một cái đã nhìn thấy trên ngón áp út bàn tay phải của Đường Du Nhiên có thêm một chiếc nhẫn, lại nghĩ đến cậu chủ nhà mình luôn xem trọng công việc thế mà mà hôm qua lại phá lệ không tăng ca mà còn xin nghỉ, lại còn cho người đưa một xe tải lớn hoa hồng quý hiếm được vận chuyển bằng đường hàng không về đây, còn chuyện cụ thể xảy ra sau đó thì dì Linh không biết, nhưng từ sự khác thường ngày hôm qua thì có thể đoán ra cậu chủ nhà mình có lẽ là muốn cầu hôn cô Đường rồi!
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt dì Linh càng sâu hơn, xem ra không bao lâu nữa, nhà họ Thời sắp có tin vui rồi.
Dì Linh thật lòng cảm thấy vui cho Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Nhưng dì Linh biết trước giờ Đường Du Nhiên luôn da mặt mỏng, bà ấy vẫn còn chưa nói gì, thế mà gương mặt của cô đã hơi đỏ lên rồi.
Dì Linh cười không nói gì, chỉ xem như không biết gì cả, nhìn về phía Đường Du Nhiên, nói: “Cô Đường, sáng nay cô muốn ăn gì? Tôi làm cho cô.”
“Không sao, tôi không kén ăn, dì cứ làm đại món gì cũng được, hoặc là làm món mà Thời Ngọc Thao thích ăn cũng được.” Hai má Đường Du Nhiên hơi đỏ, hơi ngại ngùng nói.
Dì Linh cười nói: “Cô Đường, tôi nhớ lần trước cô và cậu chủ đều rất thích ăn món hoành thánh cá thu, vậy sáng nay tôi sẽ làm món đó nhé.”
Đường Du Nhiên không có ý kiến, gật đầu với dì Linh.
Dì Linh hài lòng nở nụ cười rồi vội vàng cầm nguyên liệu vào trong bếp làm.
Dì Linh tay chân nhanh nhẹn, gần như là dành cả nửa đời người ở trong bếp, nên việc bếp núc bà ấy làm đến rất thành thục.
Lúc này Đường Du Nhiên mới sực nhớ mình vẫn chưa tắm rửa, nghĩ đến bây giờ chắc Thời Ngọc Thao đang dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Nên cô đi sang phòng tắm ở phòng bên cạnh lấy đồ dùng mới.
Sau khi tắm rửa xong, Đường Du Nhiên không có việc gì để làm, xuống lầu đi vào phòng bếp giúp đỡ dì Linh.
“Cô Đường, cô mau ra ngoài ngồi đợi đi, một lát nữa là xong rồi.” Dì Linh thấy Đường Du Nhiên giúp mình rửa rau, bà ấy vội lên tiếng nói.
“Không sao đâu, dù sao bây giờ tôi cũng không có gì để làm.” Đường Du Nhiên hơi ngại ngùng cười với dì Linh.
Dì Linh thấy Đường Du Nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, trong lòng lại càng thích cô hơn, bắt đầu trò chuyện với cô: “Đúng rồi cô Đường, cô là con một trong nhà à?”
“Ừm, chỉ có mình tôi thôi.” Đường Du Nhiên cười đáp, sau đó lại nghe thấy dì Linh nói: “Tôi cũng chỉ có một đưa con, có lẽ là nhỏ hơn cô vài tuổi, bây giờ vừa tốt nghiệp đại học, nhưng là một đứa con trai, may mà được cậu chủ giúp đỡ, để thằng nhóc nhà tôi được vào Tập đoàn Thời Thị làm.”
Đường Du Nhiên nhìn thấy dì Linh nhắc đến con trai mình thì trên mặt lập tức nở nụ cười tự hào, cô cũng cười theo, môi hơi nhúc nhích, định nói gì đó, thì bên ngoài phòng bếp truyền đến tiếng bước chân đi từ xa đến.
“Đang làm gì đấy?” Thời Ngọc Thao dựa vào cửa phòng bếp, cong cong khoé môi, cười xấu xa với Đường Du Nhiên, nói.
Nghe thấy giọng nói của Thời Ngọc Thao, nhịp tim trong lồng ngực Đường Du Nhiên bất giác đập nhanh hơn, vô thức xoay người nhìn về phía anh.
Lúc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm chứa ý cười của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên bất giác ngẩn ra tại chỗ.
Mười mấy giây sau cô mới hoàn hồn, ánh mắt bất giác nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, khóe môi không kìm được mà nở nụ cười từ lúc nào không hay.
Bộ tây trang trên người Thời Ngọc Thao là bộ màu xanh đậm mà tối hôm qua chính tay Đường Du Nhiên chọn mua tặng cho anh để làm quà lễ tình nhân.
Cô không ngờ mới ngày hôm sau mà anh đã vội vàng mặc như vậy.
Trong phút chốc, trong lòng Đường Du Nhiên cảm thấy căng phồng, nếu không phải kiêng kỵ dì Linh còn đang ở đây, cô thật sự muốn nhào thẳng vào trong lòng Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao của cô thật sự là quá tốt, quá tốt.
Trong khoảnh khắc, Đường Du Nhiên vui đến không biết nên nói gì…
Cuối cùng vẫn là dì Linh thấy Thời Ngọc Thao đi qua, vội nói với Đường Du Nhiên: “Cô Đường, cô mau cùng cậu chủ Thời đến phòng khách nghỉ ngơi đi, một lát nữa là buổi sáng xong rồi.”
Dì Linh vừa dứt lời, bàn tay to của Thời Ngọc Thao đã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên, nói: “Ừm, đúng lúc anh cũng có việc muốn nói với em.”
Vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao đã kéo thẳng Đường Du Nhiên ra khỏi phòng bếp.
Anh kéo cô ra sofa trong phòng khách, cánh tay rắn chắn mạnh mẽ của anh dùng sức một cái, kéo Đường Du Nhiên ngồi lên đùi mình.
Đường Du Nhiên vừa ngồi lên đùi Thời Ngọc Thao, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng lên, xấu hổ vội quơ tay chân loạn xạ muốn xuống khỏi đùi anh.
Nhưng cánh tay của Thời Ngọc Thao lại giữ chặt lấy vòng eo thon thả không đầy một nắm tay của Đường Du Nhiên, khiến cô không thể nào giãy thoát được, chỉ đành đỏ mặt ngại ngùng mà nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, nhỏ giọng nói: “Thời Ngọc… Anh mau thả em xuống đi… một lát bị dì Linh nhìn thấy thì làm sao đây? Xấu hổ lắm…”
“Không sao, dì Linh thấy thì thấy thôi.” Thời Ngọc Thao không hề có ý định buông tay, giọng nói hơi ngừng lại rồi cười mờ ám nhìn Đường Du Nhiên, tiếp tục nói: “Hơn nữa dì Linh nhìn thấy chúng ta thân mật như vậy, dì ấy sẽ càng vui hơn đấy.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, gương mặt lại càng đỏ hơn, xấu hở ngại ngùng chuyển chủ đề: “À… bộ quần áo đó anh mặc quen không?”
Thời Ngọc Thao nghe thấy câu nói của Đường Du Nhiên, khoé môi nở nụ cười, nghiêm túc gật đầu với cô: “Ừm, rất quen, rất thoải mái, anh rất thích, dù sao cũng là bộ đồ do chính tay em lựa chọn mà!”
Nói rồi Thời Ngọc Thao ôm chặt tay Đường Du Nhiên hơn, đến gần hơn, hai người thân mật cọ mũi vào nhau, Thời Ngọc Thao cười, cố ý đè thấp giọng, nói: “Tối nay về em cũng mặc bộ đồ hôm qua mới mua cho anh xem nhé.”
Đường Du Nhiên nghe thấy lời nói của Thời Ngọc Thao, trong lòng giống như được rót mật, nghĩ đến sự mờ ám trong lời nói, mặt cô lại càng đỏ hơn, lại hơi xấu hồ không dám nhìn Thời Ngọc Thao, vội dời ánh mắt.
Thời Ngọc Thao thấy dáng vẻ đáng yêu của Đường Du Nhiên, cảm thấy trong lòng như có bàn tay đang gãi nhẹ khiến anh ngứa ngáy, một giây sau, anh không nhịn được mà ôm lấy hai má Đường Du Nhiên, cúi đầu hôn lên môi cô.
May mà Thời Ngọc Thao vẫn có chừng mực, chỉ hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Sau khi hôn xong, Thời Ngọc Thao nhìn gương mặt của Đường Du Nhiên càng đỏ hơn lúc nãy, nụ cười bên môi anh càng sâu hơn.
Anh vừa cười vừa dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát mặt Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, sao mặt em lại dễ đỏ như vậy? Thật là đáng yêu quá đi mất!”
Nói xong, Thời Ngọc Thao lại cố ý nghiêng người về phía cô, hô hấp nóng bỏng phun hết lên hõm cổ của cô. Anh còn cố ý nghiêng qua bên tai cô, đôi môi ướt át đột nhiên ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi cố tình liếm lên vành tai cô như đang trêu chọc.
Đường Du Nhiên cảm thấy vành tai truyền đến cảm giác khác thường, cả người không kìm được mà cứng lại, cô cảm thấy cả người như có dòng điện lướt qua, từ vành tai xuyên đến cả người.
Trong phút chốc, sức lực trên người cô như bị rút đi hết, cảm giác tê dại đó từ da xuyên thẳng vào trong lòng cô.
Lúc này, Đường Du Nhiên lại cảm thấy may mắn khi mình đang ngồi trên đùi của Thời Ngọc Thao, bởi vì bây giờ chân cô đã mềm nhũn đến không đứng nổi rồi.
Trong đầu Đường Du Nhiên trống rỗng, giọng nói gợi cảm như đang đầu đọc của Thời Ngọc Thao đột nhiên vang lên bên tai một cách vô cùng rõ ràng: “Làm sao đây Du Nhiên, anh lại muốn em rồi.”
Đường Du Nhiên nghe thấy câu nói lưu manh của Thời Ngọc Thao, đến mi mắt cũng hiện lên màu hồng mê người, cô vừa xấu hổ vừa giận trừng anh, vội đưa tay đẩy Thời Ngọc Thao ra.
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên quýnh quáng, mặc dù bàn tay đang ôm lấy thắt lưng cô không hề buông ra, nhưng sắc mặt đã nghiêm chỉnh hơn một chút, nhìn Đường Du Nhiên cười nói: “Được rồi được rồi, anh không chọc em nữa, anh có chuyện nghiêm túc muốn nói với em đây.”
“Vậy anh buông em ra trước rồi nói.” Bây giờ Đường Du Nhiên thật sự sợ Thời Ngọc Thao rồi.
Thời Ngọc Thao nhìn vào đôi mắt vô cùng hoài nghi của Đường Du Nhiên, hơi dở khóc dở cười mà buông cô ra.
Đường Du Nhiên vội rời khỏi đùi Thời Ngọc Thao, ngồi xuống sofa bên cạnh anh, rồi mới nhìn anh, nói: “Lúc nãy anh bảo muốn nói gì với em?”
Đường Du Nhiên vừa dứt lời, bàn tay to của Thời Ngọc Thao đã thuận thế nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, nói: “Du Nhiên, cuối tuần này anh muốn đưa em về gặp gặp cha anh và ông nội anh.”
Đường Du Nhiên đã gặp qua mẹ của Thời Ngọc Thao, bây giờ chỉ còn lại cha và ông nội của anh là chưa gặp thôi.
Bà nội của Thời Ngọc Thao đã qua đời vì bệnh mấy năm trước rồi, bây giờ người nhà của anh cũng chỉ còn lại mấy người này.
Đường Du Nhiên không ngờ Thời Ngọc Thao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, vô thức hơi ngẩn người, đầu cô vừa nghĩ đến việc cha và ông nội của Thời Ngọc Thao đều là thủ trưởng của quân khu Diệu Thành, toàn là những nhân vật cấp tướng, trong lòng Đường Du Nhiên bỗng chốc cảm thấy căng thẳng.
Cô nhìn Thời Ngọc Thao bằng ánh mắt bối rối, hơi hé miệng. Nhưng không đợi cô nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao đã lại vang lên: “Du Nhiên, lần này đưa em về không chỉ là để gặp cha và ông nội anh, ngoài ra anh còn muốn bàn bạc với họ chuyện kết hôn của anh và em.”
Đường Du Nhiên nghe thấy câu nói cuối cùng của Thời Ngọc Thao, cả người bỗng chốc ngây ngẩn tại chỗ, cô trừng to mắt nhìn anh bằng ánh mắt bối rối.