Lúc này Lâm Hiểu Hiểu và An Lâm kết thúc công việc quay về khách sạn do đội ngũ ekip đã sắp xếp.
Bởi vì chuyện của video kia mà tâm trạng của An Lâm cực kỳ không tốt, khuôn mặt u ám đến đáng sợ nguyên cả một buổi chiều, làm gì có tâm tư để đóng phim, vì vậy An Lâm đã dứt khoát xin đạo diễn cho nghỉ để quay về khách sạn nghỉ ngơi.
An Lâm chỉ nghe tiếng chuông điện thoại inh ỏi của Lâm Hiểu Hiểu cũng cảm thấy vô cùng đinh tai nhức óc, cô ta hung dữ cau mày liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng bỏ công việc trên tay xuống, nhanh chóng rút điện thoại ra, sợ làm ồn An Lâm nên đã vừa ấn nghe vừa đi về phía ban công.
Lâm Hiểu Hiểu còn chưa đi tới ban công thì đã nghe thấy giọng điệu gấp gáp của chị Lê nhắc đến An Lâm: “Lâm Hiểu Hiểu, An Lâm có đang ở cùng với em không?”
“Có, cô An Lâm và em đang ở cùng nhau ở khách sạn mà đội ekip đã sắp xếp.” Lâm Hiểu Hiểu vội trả lời: “Chị Lê, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi, trên mạng đã loạn thành cái dạng gì rồi! Em và An Lâm đều không xem weibo sao?” Giọng nói của Chị Lê rất không hài lòng nói: “Gọi điện cho An Lâm thì không gọi được! Em mau bảo An Lâm nghe điện thoại đi!”
Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy vậy không dám chậm trễ, lập tức cầm điện thoại chạy tới trước mặt An Lâm: “Cô An Lâm, là điện thoại của chị Lê gọi tới, chị ấy bảo cô nghe điện thoại.”
An Lâm nghe thấy là quản lý của mình gọi điện tới thì, lông mày cau lại càng chặt hơn: “Chị Lê, có chuyện gì?”
“An Lâm! Bây giờ em mau lên weibo của mình xem đi!”
Nghe thấy giọng điệu bất mãn của chị Lê, lông mày của An Lâm càng cau chặt thêm vài phần.
Cô ta liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu một cái, Lâm Hiểu Hiểu vội vã lấy điện thoại đã tắt nguồn của An Lâm từ trong túi ra, vừa bật lên đã lập tức mở weibo, ngay lập tức hàng nghìn tin nhắn cùng bình luận hiện lên, điện thoại đơ ba phút sau mới khôi phục lại bình thường.
Lâm Hiểu Hiểu chỉ có thể nhìn thấy một vài bình luận, bỗng nhiên giật mình đưa điện thoại cho An Lâm.
Quả nhiên An Lâm chưa nhìn màn hình điện thoại được hai phút, khuôn mặt đang u ám của cô ta bỗng trở nên tái mét.
Ánh mắt của An Lâm nhìn chằm chằm vào những bình luận trên weibo, bảo cô ta đi xin lỗi Đường Du Nhiên? Ơ hay!
Đường Du Nhiên là loại người gì mà xứng được cô ta đi xin lỗi? Bảo đám người này nằm mơ hết đi! Bảo cô ta đi xin lỗi tiện nhân Đường Du Nhiên là không thể nào!
An Lâm đang nghĩ thì âm thanh của chị Lê lại vang bên tai: “An Lâm, bây giờ em đã lòi ra ảnh hưởng tiêu cực lớn như vậy, những người trên mạng đều bảo em đi xin lỗi, chị cảm thấy để cho chuyện này có thể lắng xuống ngay bây giờ thì cách tốt nhất chính là em lập tức lên weibo đăng bài chính thức xin lỗi Đường Du Nhiên, đồng thời giải thích tại sao lúc đó không kịp làm sáng tỏ mọi chuyện.”
An Lâm đen mặt khi nghe thấy vậy, giọng điệu cao thêm vài phần: “Chị Lê, em sẽ không ra mặt xin lỗi, Đường Du Nhiên cô ta là loại người gì! Dựa vào gì bảo em xin lỗi cô ta?”
Chị Lê chà hai lông mày khi nghe An Lâm nói vậy, giọng nói mang theo một chút phẫn nộ: “An Lâm, em đừng có cứng đầu nữa! Chị nói cho em biết, hôm nay em nhất định phải xin lỗi! Bây giờ em đã làm cho quần chúng tức giận rồi!”
“Tin này chỉ vừa mới được đăng lên, bây giờ em xin lỗi vẫn còn kịp, nếu như em mãi không lên tiếng, một khi tin tức này dậy sóng, lại bị các blogger hot trong giới giải trí suy đoán ác ý, đến lúc đó em có muốn xin lỗi muốn làm sáng tỏ thì cũng không thể dập được cơn tức giận của quần chúng nữa rồi!”
An Lâm không can tâm hung hăng cắn môi, cứng miệng nói: “Em sẽ không xin lỗi!”
Chị Lê cảm thấy phiền não với tính cách bướng bỉnh này của An Lâm, gằn giọng nói: “Được thôi, An Lâm vậy em đừng đi xin lỗi nữa! Đợi đến khi chuyện dậy sóng rồi, chuyện này sẽ trở thành vết nhơ mà em vĩnh viễn không thể rửa sạch, để cho những cư dân mạng ngày nào cũng vào weibo chế giễu em mắng em!”
“Đến cả xin lỗi cũng không làm được, An Lâm, chị khuyên em nên sớm rút khỏi showbiz đi!”
An Lâm giận sôi máu khi nghe chị Lâm nói những lời không một chút khách khi nào, cắn chặt môi sau đó trực tiếp cúp điện thoại!
“Các người mau đi chết hết đi! Bảo tôi đi xin lỗi Đường Du Nhiên tuyệt đối không thể!”An Lâm tức đỏ cả mắt.
Lâm Hiểu Hiểu vừa ngồi bên cạnh An Lâm, những lời An Lâm và chị Lê nói Lâm Hiểu Hiểu đã nghe rõ từng câu từng chữ.
Đột nhiên chuyện chuyển biến đến mức này, Lâm Hiểu Hiểu cũng cảm thấy cách tốt nhất trước mắt chính là để An Lâm xin lỗi Đường Du Nhiên làm rõ mọi chuyện.
Tuy rằng khi làm việc bên cạnh An Lâm hay bị An Lâm mắng đến kinh hồn bạt vía, nhưng An Lâm rất hào phóng, trả lương rất cao, vì thế Lâm Hiểu Hiểu mới không muốn mất đi công việc lương cao như vậy.
Nghĩ đến đây Lâm Hiểu Hiểu lớn mật nhìn An Lâm, cẩn thận mở miệng thăm dò: “Cô An Lâm, trước tiên cô đừng tức giận, Đường Du Nhiên kia quả thật đáng ghét mà!”
“Nhưng mà cô An Lâm, thật ra cô lên weibo xin lỗi cũng không sao cả, chỉ cần xin lỗi một câu là sóng gió đã được giải quyết rồi, vậy cớ sao còn không làm?”
“Còn về Đường Du Nhiên kia, cô An Lâm, không phải châm ngôn có câu rất đúng sao, để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt, chỉ cần cô không có chuyện gì, muốn chỉnh đốn Đường Du Nhiên cũng chỉ là chuyện đơn giản nhất thôi!”
“Nhưng nếu bây giờ cô cứ tiếp tục không lên tiếng, những cư dân không biết rõ chân tướng kia sẽ cho rằng cô đang chột dạ, đến lúc đó những ảnh hưởng tiêu cực về cô kia sẽ càng lan truyền càng rộng, ngược lại khiến cho Đường Du Nhiêu kia xem trò cười!”
Không thể không nói rằng Lâm Hiểu Hiểu rất hiểu An Lâm, nói lời cuối cùng gãi đúng chỗ ngứa, An Lâm nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm âm u.
Đứng thế! Cô ta không thể để Đường Du Nhiên xem trò cười được!
Sau khi An Lâm do dự thêm hai ba phút sau cuối cùng cũng vác mặt dày đi gọi điện cho chị Lê.
“Chị Lê! Em biết rồi! Một lát nữa em sẽ lên weibo tuyên bố xin lỗi!”
Sắc mặt chị Lê mới trở nên tốt hơn khi nghe An Lâm nói vậy: “Như vậy mới đúng chứ! Em mau đi viết đi, viết xong thì gửi cho chị xem trước!”
Kết thúc cuộc gọi, An Lâm trực tiếp để cho Lâm Hiểu Hiểu thấy cô ta viết bài tuyên bố xin lỗi.
Sau khi biết xong An Lâm lại để cho Lâm Hiểu Hiểu gửi cho chị Lê.
chị Lê xem xong bảo An Lâm sửa hai lần thì cuối cùng mới đồng ý để cho An Lâm đăng lên.
Sau khi tuyên bố xin lỗi xong, An Lâm nén cơn tức giận đầy một bụng, tức đến cắn răng thẳng thừng tắt điện thoại, cô ta ở trong khách sạn cũng không có tâm tình ăn tối.
Trong bệnh viện, Thời Ngọc Thao kết thúc cuộc họp với phóng viên xong thì lập tức quay trở lại phòng bệnh.
Đám phóng viên kia rất biết quan sát, ai cũng không dám chạy vào phòng bệnh để làm phiền Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc Thao vừa vào đến phòng bệnh thì đúng lúc Đường Du Nhiên vừa tỉnh, bác sĩ đang làm kiểm tra toàn bộ cho Đường Du Nhiên.
Nhìn thấy Thời Ngọc Thao đi vào, bác sĩ trưởng lập tức cũng kính nói với Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời, hiện tại cô Đường đã hết sốt, cơ thể hồi phục rất tốt, đã không còn trở ngại nào nữa, lát nữa uống hết bình thuốc này là có thể xuất hiện rồi.”
Thời Ngọc Thao nghe thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với bác sĩ, những y tá khác thấy thế vô cùng biết điều nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Phòng bệnh VIP to như vậy trong phút chốc chỉ còn lại Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao ngồi lên ghế cạnh giường bệnh, vươn bàn tay to lớn ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên: “Đã đỡ hơn chưa, còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Đều rất tốt, đã không còn vấn đề gì nữa rồi…” Đường Du Nhiên nói, bàn tay bị Thời Ngọc Thao nắm lấy bỗng thấy bất an mà khẽ động, muốn thoát ra khỏi bàn tay của Thời Ngọc Thao.
Nhưng không ngờ chỉ vừa mới cử động một chút thì Thời Ngọc Thao không những không thả ra mà còn nắm tay của cô càng chặt hơn.
Đường Du Nhiên đỏ mặt, có chút không tự nhiên nhìn Thời Ngọc Thao ấp úng bé giọng nói: “Thời Ngọc Thao… người em rất bẩn… anh thả em ra đi…”
Lúc này Đường Du Nhiên vẫn mặc bộ quần áo dính đầy trứng, xung quanh đều nhớp nháp, đến bản thân Đường Du Nhiên còn tự cảm thấy mình từ đầu đến cuối đều phát ra mùi khiến người khác buồn nôn…
Chứ đừng nói là Đường Du Nhiên vẫn nhớ rằng Thời Ngọc Thao mắc bệnh ưa sạch sẽ…
Thời Ngọc Thao nghe thấy vậy nhưng vẫn như cũ không có ý định thả Đường Du Nhiên ra, ngược lại còn cong khoé miệng lên cười nói với Đường Du Nhiên: “Không bẩn một chút nào!”
“Anh đã bảo dì Linh mang quần áo mới qua đây cho em.” Nói xong Thời Ngọc Thao nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay lại nói với Đường Du Nhiên: “Bây giờ có lẽ sắp tới rồi, em đợi cố chịu một chút.”
Đường Du Nhiên gật đầu với Thời Ngọc Thao, ngay sau đó nghĩ tới Quý Viêm Phong, trong ánh mắt bỗng loé lên tia lo lắng, không an tâm mà vô thức nắm ngược lại bàn tay của Thời Ngọc Thao nói: “Đúng rồi, Thời Ngọc Thao, Quý Viêm Phong đâu? Quý Viêm Phong thế nào rồi? Anh ấy vẫn tốt chứ?”
Đường Du Nhiên nhớ lúc bị Quý Viêm Phong ôm thì cả người đã sốt đến mê man, Đường Du Nhiên chỉ mơ hồ nhớ được cô cùng với Quý Viêm Phong, còn có Tịch Linh Linh ra khỏi công ty chưa được bao lâu thì đã bị đám người vây quanh.
Đám người đó ném trứng vào cô và Quý Viêm Phong, lúc đó Đường Du Nhiên ngửi thấy toàn thân toàn mùi trứng tanh thì càng cảm thấy đau đầu hơn, sau đó cô mơ mơ màng màng còn nhớ có người cầm dao gọt hoa quả ném vào người cô, là Quý Viêm Phong đã ôm cô tránh đi!
Nghĩ đến đây trong lòng Đường Du Nhiên càng gấp gáp hơn, nhìn thấy Thời Ngọc Thao không nhịn được lại hỏi: “Quý Viêm Phong bây giờ anh ấy ở đâu, em muốn đi gặp anh ấy!”
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên quan tâm Quý Viêm Phong như vậy, trong lòng không nhịn được mà ăn ít dấm chua, nhưng nghĩ đến nhờ có Quý Viêm Phong kịp thời đến chỗ Đường Du Nhiên lúc ấy, nếu như không phải Quý Viêm Phong, nói không chừng người trúng dao bây giờ đã là Đường Du Nhiên rồi.
Vì thế dấm chua trong lòng Thời Ngọc Thao đã nhanh chóng biến mất.
Anh vội ngăn lại Đường Du Nhiên đang vùng vẫy muốn xuống giường, nói: “Trước tiên em đừng vội, anh đã hỏi rồi, hiện tại Quý Viêm Phong không có trở ngại lớn gì, tuy là trúng một đao, nhưng may mắn vết thương tránh xa cơ quan nội tạng, vì thế không có vấn đề lớn nào cả, hiện tại đang nghỉ ngơi ở phòng bệnh bên cạnh.”
“Theo dự tính thì bây giờ thuốc mê vẫn chưa hết, có lẽ là chưa tỉnh.”
“Bình thuốc này của em sắp truyền xong rồi, đợi truyền xong để y tá rút tiêm ra rồi anh sẽ đưa em đi thăm Quý Viêm Phong.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói một tràng như vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu với anh.