Thời Ngọc Thao nghe thấy lời người đó nói, khóe môi nhịn không được mà khẽ nhếch lên một chút.
“Thật ngại quá, anh lầm rồi, cô ấy là vợ tôi.” Khâu Thiếu Trạch nhịn không được lên tiếng trước.
Người đó nghe thấy lời của Khâu Thiếu Trạch, nhất thời có chút xấu hổ cười lên hai tiếng, nói một câu ngại quá.
Ngược lại là Thời Ngọc Thao bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Du Nhiên, đột nhiên nói một câu: “Cô Đường hôm nay rất xinh đẹp.”
Đây vốn là một câu khen ngợi bình thường mà thôi. Nhưng không biết vì sao, Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh nghe thấy thì luôn cảm thấy có chút không bình thường và là lạ.
Bạch Tiên Nhi vẫn luôn không lên tiếng, từ lúc Thời Ngọc Thao qua đây, cô ta cứ lặng lẽ nhìn hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Ngay cả biểu cảm rất nhỏ trên mặt hai người cũng không bỏ qua.
Bạch Tiên Nhi quan sát lâu như vậy, càng khẳng định suy đoán lúc trước của mình!
Thời Ngọc Thao thân là nhân vật chính hôm nay, bận đến tối mày tối mặt. Sau khi nói mấy câu với đám người Khâu Thiếu Trạch xong, lại đi chào hỏi những người khác.
Bữa tiệc như vậy chính là một cơ hội tốt để lôi kéo tích góp quan hệ. Khâu Thiếu Trạch đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Thấy Thời Ngọc Thao đi rồi, anh ta bèn dẫn Đường Du Nhiên và Bạch Tiên Nhi đi kết bạn.
Trước giờ Đường Du Nhiên không hề thích những cuộc danh lợi như vậy. Rõ ràng không phải là người quen biết gì, nhưng cứ phải làm ra dáng vẻ rất quen, rất thân thiết nói chuyện với người ta, Đường Du Nhiên nghĩ thôi đã thấy mệt!
Càng huống chi cô lại đang mang giày cao gót. Từ sau khi vào tiệc đến giờ vẫn đứng suốt, cũng sắp được một tiếng rồi, Đường Du Nhiên đứng đến chân đều đã tê rần, còn phải thường xuyên cùng người khác cụng ly uống rượu.
Tửu lượng của Đường Du Nhiên vốn chẳng ra sao, đi một vòng, Đường Du Nhiên cũng đã uống bốn năm ly rượu vang đỏ rồi. Lúc này, hai má trắng nõn như tuyết đã đỏ ửng lộ vẻ say rượu.
Đường Du Nhiên nhịn không được nhíu mày, lộ ra vài phần mệt mỏi, nói với Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, anh cùng Tiên Nhi đi đi, em có hơi mệt rồi, muốn tìm một nơi nghỉ chút.”
Khâu Thiếu Trạch biết Đường Du Nhiên trước giờ không thích những nơi như vậy, lại thấy Đường Du Nhiên đã có hơi say, còn lộ vẻ mệt mỏi, có chút đau lòng vội vàng gật đầu với Đường Du Nhiên: “Được, vậy thì em tự tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi, ăn chút đồ ăn, lát nữa anh và Tiên Nhi đến tìm em.”
“Ừm.” Đường Du Nhiên gật đầu, đi tìm một vị trí trong góc của phòng tiệc ngồi xuống.
Bạch Tiên Nhi ở một bên khác thấy Đường Du Nhiên rời đi, chính mình theo Khâu Thiếu Trạch vài phút cũng tìm một cái cớ, không theo Khâu Thiếu Trạch nữa, mà lặng lẽ đi về phía góc phòng tiệc mà Đường Du Nhiên đã đi.
Bạch Tiên Nhi cố ý tìm một vị trí không quá xa Đường Du Nhiên, lại khó bị Đường Du Nhiên phát hiện mà ngồi xuống.
Lấy điện thoại ra, giả bộ như đang chơi điện thoại, nhưng thật ra lại lặng lẽ chú ý đến động tĩnh bên phía Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên cứ dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không chú ý đến động tác của Bạch Tiên Nhi.
Chỉ có điều là Đường Du Nhiên còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, đã nghe thấy có một giọng nói cung kính vang lên: “Cô Đường?”
Đường Du Nhiên vừa mở mắt ra đã thấy Đỗ Yên Nhiên đang đứng trước mặt mình.
Đỗ Yên Nhiên thấy Đường Du Nhiên đã tỉnh, lại kính cẩn lên tiếng: “Cô Đường, lúc này anh Thời đang ở sau vườn hoa sau khách sạn đợi cô, tôi đưa cô qua đó nhé?”
Đường Du Nhiên có hơi ngạc nhiên, lúc này Thời Ngọc Thao bận như vậy, đột nhiên tìm cô làm gì? Chỉ là dù sao bây giờ cô cũng không có làm gì, bèn gật đầu với Đỗ Yên Nhiên, lễ phép nói: “Vậy thì làm phiền chị Đỗ rồi.”
Đường Du Nhiên lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng tiệc cùng Đỗ Yên Nhiên.
Bạch Tiên Nhi vẫn luôn chú ý đến Đường Du Nhiên thấy vậy thì vội vàng bỏ ly xuống, không xa không gần bám theo.
Bạch Tiên Nhi cực kỳ cẩn thận, cố ý chừa ra chút khoảng cách, không đến mức bị phát hiện.
Hai người Đỗ Yên Nhiên và Đường Du Nhiên đều không chú ý.
Càng đến gần vườn hoa, người càng ngày càng ít, cũng ngày càng yên tĩnh hơn.
Đỗ Yên Nhiên dẫn Đường Du Nhiên đến thẳng vườn hoa thì thức thời xoay người rời đi.
Vườn hoa rất to, lại yên tĩnh. Hai bên con đường nhỏ được lát đá cuội có muôn vàn bông hoa rực rỡ nở rộ.
Thời Ngọc Thao đang lười biếng dựa vào dưới một gốc cây tươi tốt, thấy Đường Du Nhiên đến rồi, đôi môi lập tức lộ ra nụ cười đẹp trai mà tà mị, ngoắc ngón tay về phía Đường Du Nhiên vừa mới đến.
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ cậu ấm nhà giàu đó của Thời Ngọc Thao thì ngớ ra. Cô còn chưa khôi phục lại thì đã lại nghe thấy giọng nói trầm thấp, êm tai như tiếng đàn cello của Thời Ngọc Thao vang lên: “Ngoan, qua đây, đến bên cạnh tôi.”
Giọng nói của Thời Ngọc Thao thật sự quá có tính mê hoặc. Đường Du Nhiên vừa đến trước mặt Thời Ngọc Thao, Thời Ngọc Thao đã vươn tay ra kéo lại, trực tiếp kéo Đường Du Nhiên vào trong lòng.
Lưu loát quay người một cái, Thời Ngọc Thao trực tiếp áp Đường Du Nhiên lên thân cây.
Đường Du Nhiên sợ đến mức vội vàng giơ tay lên, đẩy đẩy lồng ngực Thời Ngọc Thao theo bản năng.
Thế nhưng Thời Ngọc Thao đã ôm chặt lấy Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên hoàn toàn không giãy ra được, chỉ có thể căng thẳng nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Thời Ngọc Thao, anh buông tôi ra trước… để người khác nhìn thấy thì làm sao đây?”
Tuy rằng hiện tại ở đây không có ai cả, nhưng mà lúc nào cũng có thể có người đến!
“Yên tâm, những người đó đều đang bận xã giao ở tiền sảnh rồi, sẽ không có người qua đây đâu.” Thời Ngọc Thao không hề có ý buông Đường Du Nhiên ra, nhìn Đường Du Nhiên trong lòng, nhịn không được cong khóe môi.
Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao đột nhiên áp lại gần một chút, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Đường Du Nhiên, giơ tay lên, nhịn không được khẽ vuốt ve bờ má ửng hồng của Đường Du Nhiên: “Uống rượu à?”
Giọng nói của Thời Ngọc Thao vang lên bên tai Đường Du Nhiên, cùng với hơi thở cực nóng đều phả vào hết chỗ lỗ tai mẫn cảm của Đường Du Nhiên.
Nóng đến mức cả người Đường Du Nhiên nhịn không được khẽ run lên, chỉ cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, ánh mắt cũng không dám đối diện với ánh mắt của Thời Ngọc Thao, lắp bắp trả lời: “Ừm… đã uống một ít…”
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên hoảng hốt lo sợ trong lòng, chỉ cảm thấy đáng yêu muôn phần. Ngay sau đó, bàn tay to của Thời Ngọc Thao đã không kiềm được mà nắm lấy cằm Đường Du Nhiên, ép Đường Du Nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Toàn thân Đường Du Nhiên khẽ cứng lại, có chút không biết làm sao, sửng sốt nhìn khuôn mặt đẹp trai không thể xoi mói đang gần trong gang tấc của Thời Ngọc Thao.
Giọng nói trầm thấp êm tai của Thời Ngọc Thao lại bất ngờ vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Ồ, để tôi nếm thử tối nay em đã uống rượu gì.”
Lúc Đường Du Nhiên còn chưa nghe ra câu vừa rồi của Thời Ngọc Thao có ý gì, giây tiếp theo, môi mỏng nóng hầm hập của Thời Ngọc Thao đã mạnh mẽ hôn lên môi anh đào của Đường Du Nhiên.
Bá đạo cạy mở hàm răng của Đường Du Nhiên ra, trực tiếp công thành chiếm đất, tùy ý hút lấy chất lỏng ngọt ngào của Đường Du Nhiên.
Nụ hôn của Thời Ngọc Thao quá bá đạo, khao khát chiếm hữu ngập tràn, làm cho Đường Du Nhiên hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.