Theo lý mà nói, lúc đó là đêm tối, Bạch Tiên Nhi lại ở trong xe rớt xuống sông, cho dù Bạch Tiên Nhi có biết bơi, xác suất sống sót cũng rất nhỏ.
Cũng có khả năng là vì xác của Bạch Tiên Nhi bị rong rêu và bùn lắng dưới đáy sông quấn lại, cho nên mãi mà không thể vớt được.
Nhưng khi vẫn chưa thể thấy được xác chết thật sự của Bạch Tiên Nhi, trong lòng Đường Du Nhiên luôn cảm thấy bất an một cách khó tả.
Đã tìm lâu vậy rồi mà vẫn chưa thể tìm thấy Bạch Tiên Nhi, tiếp tục bơi dưới sông tìm kiếm cũng không có ý nghĩa gì lắm, cho nên bắt đầu từ hôm qua, Thời Ngọc Thao và người bên phía cảnh sát đã không tiếp tục tìm kiếm nữa.
Chẳng qua, bây giờ phía cảnh sát đã liệt Bạch Tiên Nhi vào đối tượng truy nã, cho dù Bạch Tiên Nhi chưa chết và đã chạy trốn rồi, chỉ cần cô ta xuất hiện, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảnh sát bắt được!
“Đang nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?” Thời Ngọc Thao nhìn dáng vẻ ngây người của Đường Du Nhiên, cong khóe miệng, nhịn không được vươn tay khẽ nhéo chóp mũi của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên hoàn hồn lại, đối diện với ánh mắt vừa chăm chú, vừa nóng bỏng của Thời Ngọc Thao, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lập tức ửng đỏ, ngại ngùng nói: “Không… không nghĩ gì cả…”
“Du Nhiên, anh còn nói Ứng Hạo Vũ điều tra lại chuyện cha em năm đó một lần.”
Nghe thấy lời Thời Ngọc Thao nói, đôi mắt Đường Du Nhiên sáng lên, vội vàng hỏi Thời Ngọc Thao: “Điều tra thế nào rồi? Đã có kết quả chưa?”
Đường Du Nhiên không ngờ rằng Thời Ngọc Thao lại cho người điều tra lại chuyện cha cô năm đó…
Rất rõ ràng, sở dĩ Thời Ngọc Thao làm như vậy, là vì cô. Trong lòng Đường Du Nhiên dâng lên một tia cảm động, viền mắt không kiềm được mà đỏ lên.
Thời Ngọc Thao thuận thế nắm chặt bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên trong lòng bàn tay: “Những bác sĩ có liên quan đến chuyện năm đó đều đã tra ra rồi. Sau khi cha em qua đời không bao lâu, mấy tên bác sĩ đó đã chạy trốn đến nước Mỹ. Hơn nữa, người của anh còn tra ra được, sau chuyện đó, Thời Ngọc Thao tiếp quản công ty nhà em chưa bao lâu thì đã chuyển một số tiền vào thẻ ngân hàng của mấy tên bác sĩ đó.”
Nghe lời Thời Ngọc Thao nói, những ngón tay buông bên người của Đường Du Nhiên nắm chặt thành nắm đấm. Không đợi Đường Du Nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Thời Ngọc Thao đã vang lên: “Ngày mai người của anh sẽ dẫn mấy tên bác sĩ đó đến Diệu Thành, Ứng Hạo Vũ vẫn đang điều tra bọn chúng. Một khi có chứng cứ, sẽ trực tiếp đưa bọn chúng đến đồn cảnh sát, để bọn chúng chịu sự trừng phạt xác đáng.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, Đường Du Nhiên thở phào trong lòng, cảm ơn Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, cảm ơn anh…”
“Ngốc nghếch, với anh thì không cần nói cảm ơn gì cả.” Thời Ngọc Thao vừa cười vừa nhéo chóp mũi của Đường Du Nhiên một cách cưng chiều.
Ngày hôm sau, dưới sự khống chế của đàn em của Thời Ngọc Thao, mấy tên bác sĩ đó được đưa đến Diệu Thành. Ngay trong đêm đó, Ứng Hạo Vũ đã cho người điều tra triệt để mấy tên bác sĩ đó một lần. Quả nhiên giống như Thời Ngọc Thao đã nghĩ, mấy tên bác sĩ đó không có người nào là sạch sẽ, thậm chí còn có người gánh mạng người trên lưng.
Mấy tên bác sĩ đó vừa xuống máy bay là bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát, cùng với đó là chứng cứ phạm tội của bọn chúng cũng được gửi đến đồn cảnh sát.
Sau khi biết được tin này, Đường Du Nhiên thầm thở phào dưới đáy lòng. Ngay ngày hôm đó cô đã mua một bó hoa, một mình chạy xe đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô.
Đường Du Nhiên dừng bước trước bia mộ của cha Tống và mẹ Tống. Nhìn ảnh cha mình trên bia mộ, viền mắt Đường Du Nhiên lập tức đỏ ửng, không khống chế được mà rơi nước mắt.
Đường Du Nhiên ngồi xổm xuống, đặt bó hoa tươi trước bia mộ, khẽ dựa trán lên bia mộ giống như là dựa vào lòng cha lúc còn bé, nghẹn ngào nói khẽ: “Cha, con đến thăm cha đây…”
“Xin lỗi cha, thật sự xin lỗi. Chuyện trước kia là con không tốt, nếu như không phải con không biết nhìn người, không nghe lời cha, cứ muốn gả cho Khâu Thiếu Trạch, có thể là cha đã không xảy ra chuyện rồi… Cha, con thật sự rất xin lỗi…”
“Cha, bây giờ Khâu Thiếu Trạch đã chết rồi, những tên bác sĩ cùng nhau hại cha năm đó cũng đã bị pháp luật trừng trị.”
“Cha… con rất nhớ cha… nếu như bây giờ cha vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy…”
“Cha, cha yên tâm, con sẽ quản lý công ty thật tốt, sẽ không để cha thất vọng.”
“Cha, hiện tại con còn thích một người, anh ấy tên là Thời Ngọc Thao, anh ấy đối xử với con rất tốt, chuyện lần này cũng may là có sự giúp đỡ của anh ấy…”
Đường Du Nhiên nghẹn ngào nói liên miên một mình hơn nửa ngày, lúc này mới đỏ mắt, đứng dậy rời khỏi nghĩa trang.
Đường Du Nhiên vừa lái xe vào thành phố, chuông điện thoại đã kêu lên.
Là cuộc gọi của Quý Viêm Phong gọi đến.
Đường Du Nhiên không muốn khiến cho Quý Viêm Phong lo lắng, thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó mới bấm nút nghe. Vừa đặt điện thoại bên tai, giọng nói ấm áp của Quý Viêm Phong đã truyền đến: “Du Nhiên, bây giờ em đang ở đâu?”
“Vừa đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô thăm cha em, vừa mới vào thành phố.”
Đường Du Nhiên nói rồi mới nhớ đến từ sau khi Quý Viêm Phong về nước, cô vẫn chưa tụ họp với Quý Viêm Phong một lần tử tế. Mấy ngày trước cô đều bận ở trong bệnh viện chăm sóc Thời Ngọc Thao.
Vả lại Quý Viêm Phong vừa chuyển công ty về nước, nên cũng rất bận.
Chuyện bắt cóc lần trước, cũng may có Quý Viêm Phong kịp thời dẫn người đến cứu cô và Thời Ngọc Thao.
Nghĩ rồi, Đường Du Nhiên vội vàng nói với Quý Viêm Phong: “Viêm Phong, hôm nay anh có rảnh không? Lát nữa cùng nhau ăn tối nhé.”
Đường Du Nhiên vừa nói vừa nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lúc này là bốn giờ rưỡi chiều, nửa tiếng nữa hẳn là Quý Viêm Phong cũng đã tan làm rồi.
Cô đang nghĩ thì giọng nói ấm áp của Quý Viêm Phong lại vang lên bên tai: “Được chứ, anh rảnh.”
Đường Du Nhiên nghe Quý Viêm Phong đồng ý, khóe môi hé lên một nụ cười, lại vội vàng tiếp lời: “Được, vậy thì nửa tiếng sau gặp nhau ở nhà hàng Thực Vị nhé.”
Đường Du Nhiên từng nghe Quý Viêm Phong nhắc qua một lần rằng công ty mình ở gần nhà hàng Thực Vị.
“Được! Vậy nửa tiếng sau gặp.”
Đường Du Nhiên nói xong thì kết thúc cuộc gọi, lái xe về phía nhà hàng Thực Vị.
Hai mươi phút sau, Đường Du Nhiên đến nhà hàng Thực Vị trước. Đi vào phòng riêng đã đặt trước, thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, đoán chừng một chốc nữa là Quý Viêm Phong sẽ đến, cô lấy thực đơn, chọn mấy món theo sở thích và khẩu vị lúc trước của Quý Viêm Phong.
Quả nhiên là đợi còn chưa đến mươi phút, đã thấy nhân viên phục vụ dẫn Quý Viêm Phong đến.
Quý Viêm Phong ngồi xuống vị trí đối diện Đường Du Nhiên. Đường Du Nhiên mỉm cười, đẩy thực đơn đến trước mặt Quý Viêm Phong, lên tiếng trước: “Em vừa chọn mấy món theo khẩu vị và sở thích của anh lúc trước rồi, cũng không biết bây giờ anh còn thích ăn nữa không. Anh xem lại thực đơn đi, xem xem còn muốn gọi thêm món gì nữa không?”
Quý Viêm Phong vừa nghe vừa nhận lấy thực đơn, lướt nhìn mấy món Đường Du Nhiên vừa chọn. Quả nhiên toàn bộ đều là món mà Quý Viêm Phong thích ăn. Khóe môi Quý Viêm Phong nhịn không được cong lên, anh ta cũng không ngờ rằng Đường Du Nhiên vẫn nhớ sở thích của anh ta.
Nghĩ rồi, Quý Viêm Phong lại gọi thêm mấy món với nhân viên phục vụ. Chỉ là những món Quý Viêm Phong đã chọn, đều là món Đường Du Nhiên thích ăn.
Nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn đã được chọn xong rời đi, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Quý Viêm Phong và Đường Du Nhiên.