“Thời Ngọc Thao… Anh buông… Buông tôi ra trước đã…” Đường Du Nhiên lúng túng mở miệng nói, mặt đỏ như tôm luộc, đến cả mang tai cũng đỏ ửng một vùng.
Cả người cô bị ôm cứng, có thể cảm nhận được rõ ràng người anh em phía dưới của Thời Ngọc Thao đang ***** *** rất oai dũng, chắn ngang ở trên bụng của mình.
Thời Ngọc Thao cũng rất vô tội với phản ứng tự nhiên của cơ thể, hô hấp của anh dồn dập, có hơi bất đắc dĩ mà mỉm cười nhìn Đường Du Nhiên: “Ngoan, Du Nhiên, em khoan hãy nhúc nhích…”
“Cái này, tôi thật sự không phải cố ý… Là phản ứng bình thường mỗi sáng mà thôi…”
Nói tới đây, Thời Ngọc Thao nhìn thấy dáng vẻ đỏ tới tận mang tai của Đường Du Nhiên, yết hầu gợi cảm của anh không nhịn được mà khẽ đảo một vòng.
Anh khẽ duỗi tay nâng cằm của cô, ép người kia ngẩng đầu nhìn lên.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sâu thăm thẳm của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, ngón trỏ đặt bên cằm của người kia lại không kìm được mà khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của cô.
Thời Ngọc Thao chỉ cảm thấy máu thịt khắp cả người đang sục sôi mạnh mẽ, dồn dập về phía bên dưới cơ thể.
Giây tiếp theo, anh không nhịn nổi nữa, lập tức hôn lên đôi môi anh đào của Đường Du Nhiên.
Người bên đây lại không có phản ứng gì chống trả, chuyện này khiến Thời Ngọc Thao trước giờ vẫn luôn tự hào rằng mình kiềm chế tốt, nay lại thoáng sụp đổ.
Một màn hôn sâu ngập tràn thú tính kết thúc, hơi thở của cả hai người đều trở nên dồn dập.
Thời Ngọc Thao nhìn sâu vào trong mắt của Đường Du Nhiên, tông giọng trầm thấp, bị lấn át bởi dục vọng nên có hơi khàn đặc: “Du Nhiên, tôi muốn em… Có được không?”
Thời Ngọc Thao cảm thấy bản thân mình kiềm chế đến sắp nổ tung rồi, ánh mắt anh ngập tràn khát vọng nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên.
Cô bên đây đang bị anh hôn đến choáng váng, lại vì câu nói này mà thanh tỉnh đôi chút.
Đối diện với ánh mắt sâu hoắm như thể muốn nuốt trọn linh hồn người khác của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên vội vàng vươn tay, đẩy người kia ra thay cho lời chối.
“Tôi không muốn…”
“Thời Ngọc Thao, anh đã nói rồi, chỉ cần tôi không muốn thì anh cũng sẽ không ép buộc tôi.”
Đường Du Nhiên vừa nói xong, ánh mắt của Thời Ngọc Thao lập tức tối sầm lại. Anh kiềm chế cơn dục vọng đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng xuống, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng uất ức.
Ngay lập tức, Thời Ngọc Thao vội vàng chống tay xuống giường, hơi ấm ức nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, bây giờ vẫn còn sớm, em vẫn có thể ngủ thêm một chút, tôi đi tắm nước lạnh dập lửa đã…”
Nói tới đây, Thời Ngọc Thao vội vàng như thể trốn tránh cái thứ đang đội vải nhô lên giữa hai chân kia, bước nhanh vào trong phòng tắm.
Chỉ vài phút sau, bên trong phòng tắm lập tức nghe được tiếng nước xối xả.
Trải qua chuyện vừa rồi, Đường Du Nhiên làm sao có thể ngủ được nữa, cô cũng vội vã vén chăn xuống giường.
Chỉnh trang lại quần áo xong xuôi, cô ngồi bên giường vỗ vỗ hai má đỏ ửng của mình vài cái, phải liên tục hít thở vài lần mới khôi phục lại được nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực của mình.
Đường Du Nhiên đợi một lúc đã thấy Thời Ngọc Thao cả người ướt sũng ra khỏi phòng tắm.
Cũng không biết bản thân bị trúng tà gì, lúc nhìn thấy Thời Ngọc Thao cả người ướt sũng hơi nước bước ra, trong lòng Đường Du Nhiên lại bất giác cảm thấy có hơi áy náy.
Có cảm giác như bản thân mình đã hại anh phải đi tắm nước lạnh.
Mặc dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng mà tắm nước lạnh thì vẫn rất lạnh.
Hơn nữa, Thời Ngọc Thao cũng chẳng thèm lau khô tóc, vẫn còn ướt nhẹp mà rơi xuống từng dòng, cứ như thế hẳn sẽ bị cảm lạnh mất.
Nghĩ đến đây, Đường Du Nhiên không nhịn được lại khẽ nhíu mày, cô theo bản năng nhìn người kia mà nói: “Thời Ngọc Thao, lấy cho tôi cái khăn lau…”
Mặc dù không biết cô đang muốn làm gì, nhưng mà Thời Ngọc Thao vẫn xoay người đi vào trong phòng tắm, cầm một cái khăn lông sạch mang tới cho cô.
Đường Du Nhiên cầm lấy khăn, vỗ tay xuống bên giường nói với người kia: “Thời Ngọc Thao, anh ngồi xuống trước đi, tôi lau tóc cho anh trước đã. Nếu không, anh sẽ rất dễ bị cảm đó.”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói thế, môi cũng không nhịn được khẽ cong lên, ngoan ngoãn mà vội vàng ngồi xuống.
Anh hơi ngước mặt lên, ánh mắt sáng rực nhìn vẻ mặt dịu dàng của Đường Du Nhiên đang tỉ mỉ lau khô tóc cho mình.
Trong phút chốc, Thời Ngọc Thao chỉ cảm thấy bản thân mình tắm đợt nước lạnh này cũng xứng đáng lắm.
Sau khi lau khô tóc cho Thời Ngọc Thao xong, Đường Du Nhiên lại nhét khăn vào tay của người kia, nhìn anh nói: “Thời Ngọc Thao, nhìn dáng vẻ này của anh chắc cũng đã khỏe hẳn rồi. Tự anh ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tôi còn có việc phải đi trước.”
Thời Ngọc Thao vừa nghe Đường Du Nhiên muốn đi lại khẽ nhướng mày, theo bản năng nhanh chóng nắm lấy tay của cô nói: “Đường Du Nhiên… Hôm nay không phải là cuối tuần sao. Em không cần đi làm, cứ ở bên cạnh tôi một ngày được rồi… Lỡ như tôi lại bị đau dạ dày thì làm sao?”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói xong, môi lại mấp máy bất đắc dĩ: “Bây giờ nhìn anh đã khỏe rồi, nếu như có đau dạ dày nữa thì cứ gọi bác sĩ Tô qua đây là được.”
“Thời Ngọc Thao, đừng nghịch nữa. Tôi thật sự còn có việc, phải đi về trước.”
Thời Ngọc Thao không tìm được lý do nào thích hợp để giữ Đường Du Nhiên ở lại nữa, chỉ đành không tình không nguyện mà buông tay người kia ra, nhìn cô nói: “Tôi đưa em về vậy, nơi này không dễ bắt xe.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, tý nữa tôi gọi taxi trên mạng là được rồi.”
Đường Du Nhiên từ chối thẳng, lấy điện thoại di động đặt trên đầu giường rồi rời đi.
Rời khỏi sơn trang Đế Đình, lúc Đường Du Nhiên lấy điện thoại di động ra định gọi xe mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn từ lúc nào rồi.
Vừa mới mở nguồn lại đã thấy hai cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình.
Hai cuộc gọi nhỡ đó là của Quý Viêm Phong.
Một cuộc là gọi vào hôm qua, cuộc khác là gọi vào sáng sớm hôm nay.
Đường Du Nhiên gọi xe xong, đang định gọi điện cho Quý Viêm Phong thì lại bỗng có số lạ gọi tới.
Là đầu số của khu vực ở Diệu Thành.
Đường Du Nhiên nhìn dãy số lạ trên màn hình khẽ nhíu mày, do dự mấy giây mới nghe máy.
Vừa để điện thoại bên tai, một giọng nói mà cô rất quen thuộc vang tới: “Đường Du Nhiên, đã lâu không gặp, tôi là Bạch Tiên Nhi.”
Đường Du Nhiên không ngờ Bạch Tiên Nhi sẽ gọi điện cho mình. Nghe được giọng nói của Bạch Tiên Nhi, Đường Du Nhiên khẽ nhíu mày chặt hơn mấy phần, giọng nói cũng lạnh lùng hơn: “Bạch Tiên Nhi, nói đi, gọi cho tôi có việc gì.”
Bạch Tiên Nhi nghe Đường Du Nhiên nói thế cũng không phí lời thêm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đường Du Nhiên, lẽ nào cô không hề nghi ngờ gì về chuyện cha của cô đột nhiên qua đời sao?”
“Nên biết, trước lúc chết, sức khỏe của cha cô đều rất khỏe mạnh, trên đời này làm gì có chuyện nào trùng hợp như vậy.”
Đường Du Nhiên nghe Bạch Tiên Nhi nhắc tới cha của mình, trong lòng lại thoáng khẩn trương, tim giống như bị bàn tay ai đó bóp thật chặt khiến hô hấp cũng có hơi khó khăn. Bàn tay đang cầm điện thoại của cô thoáng run lên, giọng nói cũng trở nên kích động: “Bạch Tiên Nhi, lời cô nói khi nãy là có ý gì?”