Nghĩ đến đây, Đường Du Nhiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thời Ngọc Thao, nói: “Ngày mai chắc là không có thời gian… bởi vì buổi sáng và buổi chiều ngày mai công ty em có hai cuộc họp rất quan trọng, em là tổng giám đốc của công ty, đương nhiên là không thể vắng mặt…”
Thời Ngọc Thao biết công ty này là do một tay cha của Đường Du Nhiên gầy dựng nên, vì vậy từ trước đến giờ cô mới luôn xem trọng việc của công ty đến vậy.
Anh nghĩ làm kiểm tra thì lúc này cũng có thể làm, cũng chẳng vội gì một hai ngày này, nên anh gật đầu với Đường Du Nhiên, nói: “Cũng được, vậy ngày mai em cứ làm việc của công ty trước đi, dù sao mấy ngày nữa là cuối tuần rồi, anh hẹn trước với bác sĩ, đợi đến khi cuối tuần em có thời gian thì anh sẽ cùng em đến bệnh viện kiểm tra.”
Đường Du Nhiên nghe xong, gật đầu với Thời Ngọc Thao, trong lòng có cảm giác ngọt ngào, khoé môi không kìm được mà hơi cong lên.
Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Thời Ngọc Thao nằm bên cạnh Đường Du Nhiên dường như đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên chống tay ngồi dậy, đưa tay kéo ngăn kéo đầu giường ra, lấy chiếc hộp nhung nhỏ có chiếc nhẫn giống y như chiếc mà Đường Du Nhiên đang đeo trên tay.
Thời Ngọc Thao mở chiếc hộp ra, lấy chiếc nhẫn kiểu nam bên trong ra, đưa đến trước mặt Đường Du Nhiên ở bên cạnh, cong cong khoé môi, nở nụ cười xấu xa với cô, nói: “Suýt nữa quên mất, em còn chưa giúp anh đeo nhẫn lên đấy.”
Đường Du Nhiên nhận lấy chiếc nhẫn Thời Ngọc Thao đưa qua, lại vô thức cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, lúc này mới phát hiện hai chiếc nhẫn này có lẽ là nhẫn đôi dùng để kết hôn.
Trong lòng Đường Du Nhiên cảm thấy ấm áp, bất giác trở nên trịnh trọng hơn, đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, một tay nắm lấy bàn tay to của Thời Ngọc Thao, một tay cầm nhẫn, vừa trịnh trọng vừa cẩn thận đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của anh.
Cặp nhẫn đôi này giống như được thiết kế đặc biệt dành riêng cho Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên vậy, hai người đeo lên đều rất vừa tay, rất hợp.
Đường Du Nhiên không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm ngón áp út vừa đeo nhẫn lên của Thời Ngọc Thao, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đẹp.
Nụ cười bên khoé môi không kìm nén được nữa, khi Đường Du Nhiên nâng mắt nhìn về phía Thời Ngọc Thao, mắt cô lấp lánh nhìn chằm chằm anh, trong giọng nói không che giấu được tiếng cười, nói rõ ràng từng chữ với Thời Ngọc Thao: “Anh Thời Ngọc Thao, từ nay về sau anh chính là người của em rồi đấy.”
Thời Ngọc Thao nghe thấy câu nói này của Đường Du Nhiên, nụ cười trên đôi môi mỏng lại càng sâu hơn, vô cùng nghiêm túc mà liên tục gật đầu với cô, nói: “Ừm, sau này anh là của một mình em, không ai có thể giành.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, thì nhìn thấy Đường Du Nhiên hơi nhíu mày lại, có vẻ hơi mệt mỏi, bây giờ cũng đã rất trễ rồi, có lẽ là cô cũng mệt rồi.
Nghĩ đến đây, Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, mau ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm đấy.”
Giọng nói yêu chiều của Thời Ngọc Thao vừa dứt, anh lại cúi đầu hôn lên trán Đường Du Nhiên, chỉ một nụ hôn anh vẫn cảm thấy chưa đủ, sau đó đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao lại hôn lên đôi mắt của Đường Du Nhiên, giọng nói trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
“Ngủ ngon, mơ đẹp.” Đường Du Nhiên trả lời bằng giọng nói đầy ý cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, không biết có phải là do chuyện xảy ra tối hôm qua khiến Đường Du quá phấn khích hay không, hay là do nguyên nhân gì khác, rõ ràng tối hôm qua cô ngủ rất trễ, thế nhưng vừa mới bảy giờ sáng hôm nay cô đã tỉnh dậy rồi.
Lúc Đường Du Nhiên thức dậy, Thời Ngọc Thao vẫn chưa thức, cô nhìn Thời Ngọc Thao đang ngủ ngon lành, khoé môi không kìm được mà nở nụ cười.
Nhớ đến bất ngờ lớn mà tối hôm qua Thời Ngọc Thao dành cho mình, Đường Du Nhiên hơi ngẩn người, vừa mới tỉnh dậy, mạch suy nghĩ của cô vẫn còn mơ hồ, cô hơi không rõ bất ngờ lớn tối hôm qua Thời Ngọc Thao cho cô là mơ hay là đã thật sự xảy ra.
Bây giờ vẫn còn sớm, Đường Du Nhiên không nỡ làm ồn khiến Thời Ngọc Thao tỉnh giấc, nên cô nhẹ tay nhẹ chân từ từ lui ra khỏi ngực anh.
Vừa lùi ra khỏi ngực anh, Đường Du Nhiên mau chóng rút tay phải ra khỏi chăn, nhìn kỹ một cái, quả nhiên là nhìn thấy ngón áp út trên bàn tay phải của mình đang đeo một chiếc nhẫn cưới được khảm nạm một viên đá cẩm thạch đặc biệt.
Trái tim mới sáng sớm đã treo lơ lửng trong lồng ngực của Đường Du Nhiên lúc này mới trở lại vị trí, may quá may quá, chuyện cầu hôn tối hôm qua Thời Ngọc Thao làm đều là sự thật, cô không hề nằm mơ.
Nhớ lại cảnh tượng ngọt ngào tối hôm qua, bên môi Đường Du Nhiên bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Đúng rồi, còn có cả một vườn hoa hồng Louis XIV do chính tay Thời Ngọc Thao trồng cho cô nữa!
Nghĩ đến đây, Đường Du Nhiên có hơi không kịp chờ đợi mà mau chóng nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, rồi lại nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, kích động đến quên mất cả mang dép, chạy nhanh xuống lầu, vài bước đã ra đến bên ngoài biệt thự, vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy cả vườn hoa hồng Louis XIV mọc um tùm.
Nụ cười bên môi Đường Du Nhiên càng sâu hơn, tay trái không kìm được mà nhẹ nhàng ma sát chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của bàn tay phải.
Hoa hồng Louis XIV rất yếu ớt, cũng rất khó trồng, có yêu cầu rất cao đối với hàm lượng nước và độ ẩm của đất.
Đường Du Nhiên sợ đất khô, mau chóng đi vào phòng để đồ sau bếp tìm một cái bình tưới nước, đựng đầy nước, sau đó cẩn thận tưới nước cho tất cả hoa hồng Louis XIV trong vườn hoa.
Sau khi tưới xong, lúc này Đường Du Nhiên mới nhớ tối qua Thời Ngọc Thao còn tặng cô một bó gồm 520 đoá hoa hồng Louis XIV, và cả những bộ đồ mà cô và anh mua đều đã bỏ quên trong xe rồi.
Nghĩ rồi Đường Du Nhiên lại mau chóng trở về phòng khách, quả nhiên tìm thấy chìa khóa xe của Thời Ngọc Thao ở trên bàn trà trong phòng khách.
Cô cầm lấy chìa khoá xe, mau chóng đi đến bãi xe, mở khoá cửa, lấy hết hoa và quần áo ra.
May mà những đóa hoa đó vẫn nở rất đẹp.
Đường Du Nhiên ôm hoa và cầm quần áo trở lại phòng khách, tìm vài cái bình hoa, chia 520 đoá hoa hồng Louis XIV ra để cắm vào, rồi để trong phòng khách và phòng ăn.
Trong phút chốc cả phòng khách và phòng ăn đều tràn đầy mùi thơm nhẹ nhàng dễ ngửi của hoa.
Sau khi cắm hoa xong, khi Đường Du Nhiên chuẩn bị lấy những bộ đồ hôm qua mua về vào phòng ngủ chính, thì phát hiện trong phòng khách rất lộn xộn.
Tất cả đều là do tối hôm qua cô và Thời Ngọc Thao làm loạn.
Đường Du Nhiên nghĩ đến tối hôm qua thì trong đầu lại bất giác hiện ra cảnh tượng không thích hợp với trẻ em của cô và Thời Ngọc Thao trong phòng khách, gương mặt trắng nõn của Đường Du Nhiên bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Cô cảm thấy cả người bỗng nhiên trở nên khô nóng.
Đường Du Nhiên cảm thấy cô ở chung với Thời Ngọc Thao lâu ngày nên đã trở nên đen tối rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Du Nhiên thầm hít sâu hai hơi, gạt đi cảnh tượng kích tình không thích hợp với trẻ em trong đầu mình ra, sau đó đỏ mặt cúi người bắt đầu thu dọn phòng khách.
Cô vừa thu dọn vừa thầm cảm thấy may mắn, may mà buổi sáng dì Linh không qua đây, chứ nếu để bà ấy thấy được cảnh tượng này thì cô sẽ xấu hổ đến chết mất!
Đường Du Nhiên nhanh chóng dọn đẹp xong phòng khách, sau đó bên tai nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên, một lúc sâu đã thấy thân hình cao to của Thời Ngọc Thao xuất hiện ở đầu cầu thang.
Anh bước từng bước dài xuống cầu thang, vài bước đã đi đến trước mặt Đường Du Nhiên, đầu mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn cô với vẻ không vui.
Không đợi Đường Du Nhiên hoàn hồn, Thời Ngọc Thao đột nhiên cúi người xuống, lúc này cô mới phát hiện trong tay anh cầm theo đôi dép mang trong nhà của cô.
Thời Ngọc Thao để đôi dép bên chân Đường Du Nhiên, nhìn cô gái vẫn còn đang ngẩn người nhìn mình, anh đành đưa tay cầm lấy bàn chân đã hơi lạnh của cô bỏ vào trong đôi dép, sau đó mới đứng thẳng người, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Đã lớn như vậy rồi mà còn quên mang dép! Mặt đất rất lạnh, lại mới sáng sớm, lỡ bị cảm lạnh thì sao đây?”
Đường Du Nhiên nghe thấy, trong lòng bỗng chốc cảm thấy ấm áp, giống như được bọc trong một dòng nước ấm vậy.
Cô không ngờ Thời Ngọc Thao lại để ý đến những việc vặt như thế này, chỉ có quan tâm một người thì mới phát hiện những chuyện nhỏ nhặt như thế.
Thực ra sáng sớm lúc vừa thức dậy, Đường Du Nhiên chỉ vội vàng đi xem mảnh vườn mà Thời Ngọc Thao trồng cho cô, đến bản thân cô cũng không để ý mình quên mất mang dép.
Đường Du Nhiên nghĩ rồi khoé môi bất giác hơi cong lên, nghiêng người qua ôm lấy cổ Thời Ngọc Thao một cách thân mật, sau đó nhón chân lên, hôn lên đôi môi mỏng của anh như một phần thưởng.
Vốn dĩ Đường Du Nhiên chỉ định chạm nhẹ lên môi anh một cái rồi rời ra ngay, nhưng không ngờ Thời Ngọc Thao lại đảo khách thành chủ, giữ lấy sau gáy cô, khiến cô không thể bỏ chạy rồi hôn sâu hơn.
Sau khi nụ hôn dây dưa kết thúc, đến bầu không khí trong phòng khách cũng có thêm chút mùi vị mờ ám.
Hô hấp của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều bị nụ hôn này khiến cho hơi hỗn loạn.
Mới sáng sớm, đàn ông đều rất dễ kích động, Đường Du Nhiên sợ cứ tiếp tục hôn như vậy, một lát sẽ lại lau súng cướp cò, cô đỏ mặt đẩy Thời Ngọc Thao ra, lắp bắp dời chủ đề: “À… gì nhỉ… Thời Ngọc Thao, anh, anh đói chưa? Muốn ăn gì không? Em đi nấu… đồ ăn sáng cho anh nhé…”
Mặc dù Thời Ngọc Thao hơi mong đợi bữa sáng Đường Du Nhiên làm cho anh, nhưng anh lại không nỡ để cô xuống bếp, nên nắm lấy tay cô, nói: “Em đừng bận rộn nữa, bây giờ vẫn còn sớm, chắc dì Linh đang trên đường đến đây rồi, một lát để dì ấy làm là được rồi.”
Thời Ngọc Thao nói xong thì nhìn Đường Du Nhiên, yêu chiều vuốt nhẹ đầu mũi cô, sau đó nói: “Sáng nay sao dậy sớm vậy? Tối hôm qua không phải rất mệt sao?”
Nhắc đến buổi tối hôm qua, sắc đỏ không dễ gì mới biến mất trên mặt Đường Du Nhiên lại hiện ra.
“Sáng nay không ngủ được, nên thức dậy…” Đường Du Nhiên đỏ mặt ngập ngừng nói.
Nói xong, Đường Du Nhiên cảm nhận được ánh mắt dần trở nên nóng bỏng của Thời Ngọc Thao rơi lên người mình, cô vội cầm những bộ quần áo hôm qua hai người mua lên, đổi chủ đề: “À… em bỏ mấy bộ quần áo hôm qua mua vào tủ quần áo trước đây…”