Nghe thấy lời nói của An Lâm, sắc mặt của Aker đột nhiên tối lại, giọng nói vốn dĩ u ám lại càng lạnh hơn: “An Lâm! Nói lại lần nữa!”
An Lâm tiếp tục nở một nụ cười mỉa mai, không chút sợ hãi: “Aker, cho dù tôi có nói cả trăm lần cũng không thay đổi được sự thật rằng anh đã bị Thời Ngọc Thao lừa dối!”
“Aker anh không thể đấu lại với Thời Ngọc Thao đâu! Tôi khuyên anh nên trở về Hoa Kỳ càng sớm càng tốt!”
Giọng nói Aker u ám, anh ta nén giận, lập tức nói: “An Lâm! Ý của cô là gì!”
“Aker! Trong lòng Thời Ngọc Thao, người quan trọng nhất hoàn toàn không phải là tôi! Là Đường Du Nhiên!”
Ngay khi giọng nói kìm nén sự tức giận của An Lâm vang lên, âm thanh của Aker đột nhiên tăng lên vài decibel, anh ta lập tức phản bác lại: “Không thể nào! Thời Ngọc Thao đã chọn cứu cô vào giây phút cuối cùng!”
“Cứu tôi? Ôi!” Nụ cười giễu cợt trên môi của An Lâm càng thêm đâm vao tin gan hơn: “Aker, anh cho rằng Thời Ngọc Thao ngu ngốc sao?”
“Làm sao một người thông minh như Thời Ngọc Thao lại có thể tin rằng anh đã mạo hiểm và liều lĩnh bắt cóc chúng tôi. Chỉ cần anh ta lựa chọn, anh sẽ hứa để chúng tôi đi! Chuyện đơn giản như vậy anh ta không tin đâu!”
“Anh ta chỉ cố ý đẩy tôi ra để đỡ một nhát cho Đường Du Nhiên mà thôi! Thật nực cười khi anh thực sự tin lời Thời Ngọc Thao!”
Nghe An Lâm nói, sắc mặt Aker u ám vô cùng, không thể tin được lần này đã sắp xếp cẩn thận như vậy, giờ cô ta lại nói cho anh ta biết Thời Ngọc Thao đã lừa mình!
“Không thể nào, Thời Ngọc Thao làm sao mà biết được! Người mà Thời Ngọc Thao quan tâm rõ ràng là cô, An Lâm!”
“Giá mà tôi là người mà Thời Ngọc Thao thực sự quan tâm!” An Lâm thay đổi lời nói, cô ta nói một cách sắc bén, “Nhưng anh biết không, Aker! Tôi đã bị thương và bị chảy máu tử cung. Tôi suýt mất mạng, chỉ có việc cắt bỏ tử cung mới cứu được mạng sống nhỏ bé này.”
“Tôi còn bị người ta bị sỉ nhục! Còn kinh khủng hơn cả cái chết!”
“Tôi đã chịu quá nhiều tổn thương, nhưng Thời Ngọc Thao thậm chí không muốn giúp tôi dù chỉ một chút! Ngay khi tôi thoát khỏi nguy hiểm, Thời Ngọc Thao đã nóng lòng chạy đi tìm Đường Du Nhiên!”
“Tôi hỏi anh ta rằng liệu hai chúng ta còn có thể không, và Thời Ngọc Thao đã không chút do dự nói với tôi rằng cả đời nàyanh ta sẽ chỉ yêu mình Đường Du Nhiên!”
Nói rồi, An Lâm dở khóc dở cười, nước mắt chảy ra, ngón tay cô nắm chặt lấy điện thoại, giọng nói xấu xa hung ác nói: “Đúng rồi! Aker, anh còn chưa biết! Đường Du Nhiên đã mang thai hơn một tháng nay! Đứa trẻ là của Thời Ngọc Thao!”
Khi Aker nghe thấy lời An Lâm nói, lập tức anh ta hất văng chén trà trên bàn xuống đất, như để trút giận.
Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng lần này cuối cùng anh đã cố công bày ra trò chơi, nhưng cuối cùng, lại bị Thời Ngọc Thao đùa giỡn!
Aker bực tức cúp điện thoại, đập mạnh một cú đấm vào bàn!
Thời Ngọc Thao chết tiệt!
Vẻ mặt của Aker cực kỳ u tối, anh ta biết rất rõ rằng sau lần này, cho dù bây giờ anh biết Đường Du Nhiên chính là người mà Thời Ngọc Thao đang bảo vệ nơi tận cùng trong trái tim anh; Thì anh ta muốn động vào Đường Du Nhiên trong tương lai, e rằng còn khó hơn!
Bên đây, An Lâm nghe thấy điện thoại đã bị cúp máy, trong đôi mắt đen của cô ta lóe lên một tia ác ý. Lát sau, vẻ mặt An Lâm bình tĩnh, giơ tay lên, trực tiếp đập điện thoại của cô ta xuống đất.
Có một tiếng nổ lớn, điện thoại va vào đất quá mạnh, màn hình điện thoại nhẵn nhụi nhanh chóng bị nứt một vài đường khe hở.
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh bị động tác đột ngột làm cho giật mình, vội vàng nhìn An Lâm rồi nói nhỏ an ủi: “Chị An Lâm… đừng tức giận… bác sĩ nói… tốt hơn hết là bây giờ chị nên nghỉ ngơi ngay…”
An Lâm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt u ám quét qua Lâm Hiểu Hiểu. Cả người Lâm Hiểu Hiểu rùng mình một cái, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chị An Lâm… Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nói xong Lâm Hiểu Hiểu không khỏi nhìn về phía An Lâm, nhỏ giọng nói: “Chị An Lâm, em nghĩ không sao đâu… chúng ta trở về Mỹ lần nữa đi… Cô dì cũng đang ở nước ngoài. Hơn nữa còn có rất nhiều fan trung thành của chị An Lâm ở đó, mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ…”
Lâm Hiểu Hiểu thật lòng muốn thuyết phục An Lâm trở về Mỹ, ở Mỹ, An Lâm phát triển tốt hơn nhiều so với ở Trung Quốc. Hơn nữa, bây giờ chị An Lâm đã như thế này, Thời Ngọc Thao vẫn không chịu chọn cô. Cứ tiếp tục như thế này có ích gì! Tốt hơn hết chị ấy nên buông tay sớm hơn và quay lại với cuộc sống của chính mình.
Ngay khi Lâm Hiểu Hiểu vừa dứt lời, An Lâm đột nhiên nhìn lạnh lùng Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, An Lâm đã giơ tay tát vào mặt Lâm Hiểu Hiểu.
Chỉ nghe thấy một tiếng bốp lớn, An Lâm hung hăng tát vào mặt Lâm Hiểu Hiểu.
Gò má trắng nõn bên phải của Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng đỏ và sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cái tát đột ngột của An Lâm khiến cả người Lâm Hiểu Hiểu choáng váng, hai mắt cô ta mở to kinh ngạc, bịt lại chỗ cái tát vừa rồi, nhìn An Lâm không dám tin.
An Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu, gắt giọng nói: “Câm miệng cho tôi! Cô thì biết cái gì!”
“Tôi gióng trống khua trường trở về từ Mỹ! Bây giờ tôi lại trở về Mỹ với dáng vẻ khổ sở như vậy, mọi người đều sẽ xem tôi thành trở thành trò cười!”
“Còn nữa, bây giờ tôi đã bị những tên khốn này làm cho tổn thương nặng nề rồi! Làm sao tôi có thể cứ thế này bằng lòng để trở về Hoa Kỳ!”
“Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại đó đâu!”
Nói đến đây, ánh mắt An Lâm như có độc, cô ta lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu rồi đột nhiên nói: “Sao vậy? Cô sợ à? Lâm Hiểu Hiểu, nếu cô sợ, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
Lâm Hiểu Hiểu sửng sốt khi nghe lời nói của An Lâm, cô ta đã ở bên cạnh An Lâm nhiều năm như vậy, cô ta thật sự hiểu quá rõ tính cách của An Lâm. Nếu bây giờ cô ta thật sự rời đi, e rằng An Lâm cũng sẽ hận chính mình.
Lâm Hiểu Hiểu sợ An Lâm nên vội vàng lắc đầu với cô ta: “Chị An Lâm, sao có thể như vậy được, chỉ là em… Em chỉ lo lắng cho chị thôi, chị An Lâm…”
An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói, sắc mặt dịu đi một chút, hừ lạnh một tiếng: “Sau này đừng nhắc đến chuyện trở về Mỹ nữa!”
“Vâng, chị An Lâm, em hiểu rồi.” Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng phản ứng lại. Cô ta liền nghe thấy An Lâm hạ giọng nói có phần hung ác, “Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất kỳ ai đẩy tôi vào tình cảnh như thế này đâu! Đặc biệt là Đường Du Nhiên và Aker chết tiệt đó! Tôi sẽ không để bất kỳ ai trong số họ được sống yên ổn!”
“Tôi sẽ làm cho chúng chết! Tôi sẽ đẩy họ xuống địa ngục !!!”
Lâm Hiểu Hiểu, người đang đứng bên cạnh cô ta, rùng mình sợ hãi khi nghe những lời của An Lâm.
“Được rồi! Tôi đói rồi! Lâm Hiểu Hiểu, ra ngoài mua đồ ăn cho tôi!” An Lâm nói xong quay đầu nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
“Được rồi, chị An Lâm, tôi đi ngay bây giờ.” Lâm Tiểu Nhã đáp lại một cách cung kính rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng bệnh khiến cô cảm thấy mình sắp chết ngạt.
Ngay khi Lâm Hiểu Hiểu rời đi, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại có An Lâm. An Lâm nằm trên giường bệnh, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn trần nhà trắng toát, bàn tay không khỏi nhẹ nhàng sờ xuống bụng chính mình, vẫn đang quấn băng gạc rất dày.
Bàn tay còn lại nắm chặt thành quả đấm, cô ta cắn chặt môi đầy ác ý, Thời Ngọc Thao, Thời Ngọc Thao, nếu anh tàn nhẫn với em như vậy, thì em sẽ không bao giờ mềm lòng với anh nữa!
Không quan tâm anh quan tâm đến Đường Du Nhiên lắm sao! Vậy thì em sẽ khiến ạm không thể ở bên Đường Du Nhiên mãi mãi!
Chờ xem, Thời Ngọc Thao! Đường Du Nhiên! Aker! Các người khiến tôi lâm vào đường cùng thì đừng mong sống tốt hơn tôi!
Nghĩ đến đó, khóe môi An Lâm nhếch lên lạnh lùng, lộ ra một nụ cười cực kỳ hung ác và quái gở.
Thời Ngọc Thao bên kia vội vàng lái xe đến bệnh viện ở ngoại ô phía đông.
Trên đường đi, anh liên tục gọi điện thoại cho Đường Du Nhiên.
Không ai trả lời điện thoại của anh.
Vừa xuống xe, Thời Ngọc Thao cau mày và sải bước vào bệnh viện Đông Giao.
Anh gần như chạy hết một vòng đến khoa nội trú, mãi đến khi Thời Ngọc Thao bước tới trước khoa nội, anh mới nhớ ra mình còn không biết Đường Du Nhiên đang ở khu nào.
Quý Viêm Phong cũng hoàn toàn không nghe điện thoại, vì vậy Thời Ngọc Thao không còn cách nào khác, anh đi đến chỗ y tá phụ trách đăng ký và hỏi: “Tôi muốn hỏi, một bệnh nhân nữ tên Đường Du Nhiên nhập viện vào khu nội trú hôm nay là ở phòng số mấy? “
“Tôi là người nhà của cô ấy, tôi không thể liên lạc với cô ấy trong thời điểm hiện tại.”
Nữ y tá trực nghe Thời Ngọc Thao nói, mở máy tính lên kiểm tra, một phút sau, nữ y tá nhìn Thời Ngọc Thao và nói: “Thưa anh, người theo những gì anh vừa nói, cô Đường Du Nhiên cách đây hai giờ đã làm thủ tục chuyển viện đi từ bệnh viện của chúng tôi.”
Thời Ngọc Thao nghe vậy lập tức nhíu mày sâu hơn một chút, nhìn chằm chằm y tá trực rồi lập tức đáp: “Những gì cô nói có phải là thật không? Cô có chắc là mình không nghe nhầm không?”
Y tá trực gật đầu với Thời Ngọc Thao một cách chắc chắn: “Vâng, tôi không nhầm, hai tiếng trước cô ấy đã làm thủ tục chuyển viện rồi.”
Nói xong, y tá trực tiếp tục: “Cô ấy được chuyển đến Bệnh viện Thành phố số một.”
Khi Thời Ngọc Thao nghe năm từ của Bệnh viện Thành phố số một, trái tim anh như đông cứng lại!
Quý Viêm Phong chuyển Du Yên đến Bệnh viện thành phố số một khi nào, sao anh ta không nói gì với anh.
Thời Ngọc Thao vội vàng cảm ơn, sau đó sải bước rời đi, lên xe, lập tức khởi động xe hướng bệnh viện thành phố số một.
Trên đường đi, Thời Ngọc Thao liên tục gọi cho Quý Viêm Phong.
Khi Thời Ngọc Thao chuẩn bị đến bệnh viện thành phố số một, Quý Viêm Phong cuối cùng cũng trả lời điện thoại.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Thời Ngọc Thao chưa kịp nói, giọng nói lạnh lùng của Quý Viêm Phong đã vang lên đầu tiên: “Có gì sao? Có chuyện gì vậy!”
Giọng của Quý Viêm Phong không hòa nhã cho lắm, Thời Ngọc Thao có thể nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của Quý Viêm Phong ngay lập tức.
“Tại sao khi chuyển Du Nhiên đến Bệnh viện Thành phố số một, anh không nói với tôi?”
Thời Ngọc Thao vừa nói xong, trong điện thoại đã nghe thấy tiếng chế nhạo của Quý Viêm Phong: “Anh đang nói cái gì vậy? Còn đang nghĩ về Du Yên? Hay là anh sợ khi chuyển tới bệnh viện thành phố số một sẽ gặp An Lâm?”
Thời Ngọc Thao cau mày khi nghe những lời này của Quý Viêm Phong, vừa định giải thích thì giọng nói lạnh lùng của Quý Viêm Phong lại vang lên: “Thời Ngọc Thao! Tôi thật sự không ngờ rằng chuyện quan trọng mà anh nói thực ra lại là đi lo lắng cho cô gái khác, anh coi Du Yên là cái gì?”