Thời Ngọc Thao nắm lấy tay của Đường Du Nhiên qua, cúi người thân mật hôn nhẹ lên trán Đường Du Nhiên, nói: “Là An Lâm gọi, cô ta giải thích cho anh rằng cô ta không quen Aker, đi theo anh ta tham gia buổi tiệc tôi nay là do công ty sắp xếp cô ta tới, phỏng chừng là hiện tại đã biét được thân phận của Aker, không muốn bị Aker kéo xuống vũng nước bùn chung.”
Thời Ngọc Thao đang nói thì ngừng lại một chút, yêu chiều nhéo nhẹ hai má của Đường Du Nhiên: “Không còn việc gì nữa, mau ngủ đi, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”
Đường Du Nhiên thấy trong lòng Thời Ngọc Thao có chừng mực, lúc này mới yên tâm mà nằm xuống.
Lúc này đã khuya rồi, Đường Du Nhiên cũng có chút mệt mỏi, khẽ gật đầu với Thời Ngọc Thao, hiếm khi mà chủ động vòng tay qua cổ Thời Ngọc Thao, đến gần, đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao.
Nép mình trong vòng tay Thời Ngọc Thao, nhắm mắt lại lập tức ngủ.
Aker ở bên kia quay lại khách sạn nơi anh ta thuê, vừa về đến đến phòng ngay lập tức gọi cho cấp dưới thân tín của anh ta, một người đàn ông trẻ tuổi tên là Rayder, tóc vàng mắt xanh tiêu chuẩn của dòng máu người da trắng
Rayder cung kính mở miệng nói với Aker trước bằng một tràng tiếng anh trôi chảy: “Ông chủ, người của chúng ta mới tra ra được có hai đám người đang âm thầm điều tra anh.”
Nói đến đây Rayder khẽ cúi đầu, có chút thấp thỏm mà gượng gạo bình tĩnh nói tiếp: “Ông chủ, thật xin lỗi, ban đầu là do một tên thám tử tư điều tra, bởi vì hành động của anh ta rất chu đáo chặt chẽ, thủ đoạn cũng rất lão luyện, chờ người của chúng ta tìm ra được thì anh ta cũng đã tra ra được tất cả mọi chuyện…”
“Ngoài ra còn có một đám người khác thủ đoạn còn tinh vi hơn tên thám tử tư này, người của chúng ta tra không ra thân phận của bọn họ, ông chủ, có cần tôi cử người đến can thiệp không?”
Nếu không phát hiện cái tên thám tử tư này trước, khiến cho Rayder cảnh giác hơn, đặc biệt cho người đi điều tra rõ hơn, e rằng lúc này Rayder cũng vẫn chưa phát hiện ra chuyện này.
Aker nghe vậy thì đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười âm trầm, lạnh lùng: “Không cần phải xen vào, bọn họ muốn tra thì cứ để cho bọn họ tra.”
Aker nói xong thì ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén nhìn thẳng vào Rayder.
Rayder không hề quanh co, dáng người thẳng thắn không nhịn được mà theo bản năng cảm thấy kinh sợ, chu dù lúc này Rayder đang cúi đầu, nhưng Rayder vẫn như cũ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng ánh mắt sắc bén của Aker rơi ở trên người mình.
Chẳng qua trong nháy mắt, trên trán Rayder đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh tuôn ra, khóe môi căng ra, Rayder đang do dự định lên tiếng thì trong nháy mắt, Aker đột ngột rút một khẩu súng lục được trang bị thêm ống hãm thanh ở bên hông ra.
Họng súng nhắm thẳng tắp vào Rayder, không đợi Rayder kịp lên tiếng, giây tiếp theo chỉ thấy khẩu súng lục ở trong tay Rayder khẽ động, chỉ nghe thấy bụp, tiếng đạn bay vào thịt vang lên, sắc mặt Rayder rất nhanh đã có sự thay đổi lớn, màu máu trên mặt hoàn toàn biến mất, rầm một tiếng trực tiếp quỳ gối thật mạnh trên mặt đất.
Chỉ thấy chân trái của Rayder vừa nãy vẫn còn hoàn hảo không chút hao tổn gì, bây giờ đã có một lỗ thủng tràn trề máu tươi.
Rayder đau đến mức gắt gao cắn môi, một chút âm thanh cũng không dám phát ra, đau đến mức cả người đều muốn ngất đi, nhưng vẫn cắn răng vươn tay che chặt lỗ thủng đầy máu trên đùi, chỉ sợ vết máu rơi xuống thảm làm dơ thảm ông chủ lại nổi giận.
Lúc này âm thanh âm trầm của Aker mới không nhanh không chậm vang lên nói: “Rayder, đây là chút bài học nhỏ cho cậu, bị người khác theo dõi lâu như vậy thế nhưng bây giờ mới phát hiện, cậu quá cẩu thả! Hiện tại chúng ta đang ở Diệu Thành, đối thủ là Thời Ngọc Thao một tay che trời ở Diệu Thành, nếu như cậu vẫn cứ trì độn như vậy, sợ là chúng ta chết như thế nào cũng không biết!”
Càng nói thì về sau giọng nói của Aker lại càng lạnh lẽo.
Nghe vậy Rayder ở phía sau cũng đã túa ra một tầng mồ hôi lạnh, chịu đựng sự đau đớn, vội vàng khàn khàn lên tiếng: “Ông chủ, tôi biết rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không có tình huống như vậy xảy ra!”
Aker nghe vậy thì lúc này ánh mắt hung ác mới dời khỏi người Rayder: “Tốt lắm, cậu nhớ kỹ là tốt rồi, xuống dưới tìm người giúp cậu lấy đạn ra tồi băng bó một chút đi!”
Aker đang nói thì ngừng lại một chút, như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lại nhìn về phía Rayder nói: “Lần trước tôi nói cái kế hoạch kia với cậu, cậu còn nhớ không! Hiện tại đã có thể thông báo xuống dưới, kế hoạch có thể bắt đầu rồi!”
“Được thưa ông chủ, tôi sẽ lập tức sắp xếp xuống phía dưới.” Rayder cung kính trả lời lại, không dám chậm trễ, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, cắn răng đứng lên, kéo đôi chân bị thương đầm đìa máu tươi vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng khách sạn.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên ăn bữa sáng với mẹ Thời xong, Thời Ngọc Thao tự mình lái xe đưa Đường Du Nhiên đến công ty trước.
Khi đang đi trên đường Thời Ngọc Thao đã gọi điện thoại cho Ứng Hạo Vũ, cho nên lúc Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên tới công ty, Ứng Hạo Vũ đã sớm ở trong công ty chờ Đường Du Nhiên.
Ứng Hạo Vũ còn dẫn theo bao người bảo vệ đến đây, ba người bảo vệ này để là quân nhân giải ngũ, tài nghệ đều không tồi, trông họ nhanh nhẹn hơn so với hai người bảo vệ trước kia của công ty Đường Du Nhiên.
Hai người nhân viên bảo vệ trước kia của công ty Đường Du Nhiên đã được thay thế.
Giúp Đường Du Nhiên sắp xếp lại an ninh của công ty, hai người bảo vệ phụ trách canh giữ ở cửa công ty, còn người bảo vệ còn lại phụ trách tuần tra bên trong công ty.
“Được rồi, em máu vào đi làm đi, buổi tối tan tầm anh sẽ lại qua đây đón em về nhà cùng, có chuyện gì thì em gọi điện thoại cho anh.” Thời Ngọc Thao không để ý dặn dò Đường Du Nhiên một câu.
“Ừ, anh yên tâm, em sẽ chú ý mà.” Đường Du Nhiên nghiêm túc gật đầu với Thời Ngọc Thao.
Sau khi Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên đi vào công ty xong, lúc này mới rời khỏi cùng với Ứng Hạo Vũ.
Vào trong xe, Ứng Hạo Vũ một bên ngồi vào vị trí ghế lái, một bên cung kính nói với Thời Ngọc Thao ở phía sau: “Cậu Thời, người của chúng ta đã điều tra được thân phận của Aker.”
Thời Ngọc Thao đang ngồi ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy thế hai mắt ngay lập tức mở ra, ánh mắt nhìn về phía hàng ghế trước, nơi Ưng Hạo Vũ đang lái xe nói: “Nói cho tôi nghe tất cả những thứ mà cậu tra được.”
Thời Ngọc Thao vừa mới nói xong, âm thanh cung kính của Ứng Hạo Vũ lại vang lên: “Cậu Thời, mẹ của Aker tên là Phó Lệ Thù.”
Giọng nói của Ứng Hạo Vũ có chút do dự, đưa mắt nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Thời Ngọc Thao ở trong kính chiếu hậu, sau đó lại vội vàng nói tiêos: “Các người tên Phó Lệ Thù này từng là bạn học đại học của cha cậu, lúc ấy hai người họ là người yêu của nhau…”
Tin tức mà Ứng Hạo Vũ tra được thậm chí còn tỉ mỉ hơn một chút so với tên thám tử mà An Lâm tìm, tất cả chuyện của Aker từ nhỏ đến lớn đều tra ra hết.
Trong đó hiển nhiên cũng có cả chuyện khi còn bé Aker bị hành hạ đến nỗi phải vào bệnh viện vài lần, rồi cả chuyện lúc Aker vào cô nhi viện chạy về Diệu Thành để tìm Thời Tuấn Đình nhưng cuối cùng lại trở về cô nhi viện.
Còn có chuyện Aker và Thời Ngọc Thao quả thực là có mối quan hệ huyết thống là anh em cùng cha khác mẹ!
Sau khi nghe xong mặt của Thời Ngọc Thao không chút thay đổi, giữa hai đầu lông mày nhíu lại, khó trách Aker lại hận anh và mẹ anh nhiều như vậy, xem ra Aker đã lấy tất cả những đau đớn dằn vặt mà thời thơ ấu anh ta đã trải qua chuyển thành thù hận.
“Cậu Thời, tên Aker này vừa mới về nước đã mua một công ty bất động sane có quy mô không nhỏ, sắp cho ra mắt rồi! Cậu Thời, cần tôi đi làm chút gì đó không?”
Thời Ngọc Thao nghe Ứng Hạo Vũ nói, nâng tay day day huyệt thái dương sau đó lắc đầu với Ứng Hạo Vũ: “Trước tiên cứ chờ thời cơ hành động đi, cái tên Aker kia không đơn giản như thế đâu.”
Trực giác của Thời Ngọc Thao từ trước tới nay đều rất chuẩn, anh ta mới vừa gặp Aker lần đầu tiên đã cảm giác được tên Aker này không phải là một cái đèn cạn dầu rồi!
Aker có lẽ là đối thủ mạnh nhất từ trước đến nay của anh, huống chi Aker dám quang minh chính đại tuyên chiến với anh như vậy, nhất định cũng đã chuẩn bị chu đáo hết rồi.
Cho dù lúc này Ứng Hạo Vu đi làm chút gì đó, chỉ sợ cũng không động được một phân nào của Aker.
Huống chi Thời Ngọc Thao không giống như Aker, anh có thứ mình muốn bảo vệ, có người vướng bận trong lòng. Anh cũng sọ ngộ nhỡ dồn Aker chó cùng dứt dậu, Aker làm thêm chuyện điên khùng gì đó ảnh hưởng tới Đường Du Nhiên và mẹ Thời thì sẽ không ổn!
Cho nên hiện tại việc Thời Ngọc Thao có thể làm chính là chờ thời cơ hành động trước, xem rốt cuộc tên Aker này muốn làm cái gì!
Nghĩ đến đây, giữa hai đầu lông mày của Thời Ngọc Thao nay lập tức nhíu chặt lại, day day ấn đường, lúc này lại đột nhiên nhớ đến, hôm qua anh đồng ý với mẹ của mình sẽ gọi điện cho cha anh để nói chuyện về Aker.
Thời Ngọc Thao thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.
Từ sau khi mẹ Thời và Thời Tuấn Đình chính thức ra ở riêng, bởi vì nhà họ Thời có áy náy với mẹ Thời, cho nên cũng cho phép cháu đích tôn của nhà họ Thời, Thời Ngọc Thao dọn ra ngoài sống cùng với mẹ Thời ở.
Khi còn bé Thời Ngọc Thao đã biết được những việc mà Thời Tuấn Đình đã làm từ trong miệng của bà ngoại mình, cho nên từ sau đó, Thời Ngọc Thao như thế nào cũng không thể thân thiết với Thời Tuấn Đình được nữa.
Cho dù Thời Tuấn Đình luôn luôn nghiêm khắc dùng mọi các chiều chuộng anh, Thời Ngọc Thao cũng đều thờ ơ, chẳng qua là vào những ngày lễ tết hay sinh nhật của người nhà họ Thời mới quay về nhà họ Thời một chuyến.
Đã nhiều năm như vậy, quan hệ cha con của Thời Ngọc Thao và Thời Tuấn Đình vẫn luôn luôn rất lạnh nhạt, Thời Ngọc Thao cũng rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Thời Tuấn Đình.
Khỏi phải nói, khi Thời Tuấn Đình nhận được điện thoại của Thời Ngọc Thao thì vui vẻ đến thế nào, ngay lập tức nhận điện thoại, không đợi Thời Ngọc Thao lên tiếng, Thời Tuấn Đình đã vội vàng cười nói: “Ngọc Thao, có chuyện gì sao?”
Thời Ngọc Thao mặt không chút thay đổi nắm điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt nói: “À, là mẹ con kêu con gọi điện cho cha…”
Thời Ngọc Thao còn chưa nói xong, Thời Tuấn Đình ở bên kia nghe Thời Ngọc Thao nói nửa câu đầu, sau vài thì giật mình, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ không thôi, không đợi Thời Ngọc Thao nói hết câu đã vội vàng lên tiếng hỏi: “Ngọc Thao, là mẹ con bảo con gọi điện thoại cho cha sao? Mẹ con muốn nói cái gì?”
Nhiều năm như vậy, từ sau khi mẹ Thời và Thời Tuấn Đình ra ở riêng, mẹ Thời chưa bao giờ nhận bất kỳ cuộc gọi nào của Thời Tuấn Đình.
Cho dù là lễ mừng năm mới hằng năm, mẹ Thời đều sẽ quay lại khu tập thể quân khu ăn tết cùng bọn họ, nhưng mẹ Thời cũng không nói gì nhiều với Thời Tuấn Đình.
Thời Tuấn Đình không có cách nào đối với chuyện này.
Thời Ngọc Thao nghe thấy sự vui mừng trong lời nói của Thời Tuấn Đình, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhanh không chậm nói ra nửa câu sau bị cắt ngang: “Mẹ con bảo con nói với cha một tiếng, đứa con trai của cha và Phó Lệ Thù đã trở lại, hiện tại ở ngay Diệu Thành, tên là Aker, hôm qua bọn con đã gặp nhau ở buổi đấu giá từ thiện của mẹ con.”
Những chuyện phát sinh sau đó, Thời Ngọc Thao cũng lười nói với Thời Tuấn Đình, chỉ chọn những chuyện quan trọng để nói.