Chắc là Thời Ngọc Thao đã phải thức suốt cả đêm, chân mày anh nhíu lại thấm đẫm mỏi mệt, quanh cằm cũng bắt đầu mọc một vòng râu lún phún.
“Sao trông anh tiều tụy vậy? Tối hôm qua anh không ngủ à?” An Lâm xót xa đưa tay vươn về phía gò má Thời Ngọc Thao.
Nhưng tay cô ta chưa kịp chạm vào, Thời Ngọc Thao lập tức nhíu mày tránh đi.
An Lâm nhận ra động tác né tránh vô thức ấy của anh, bàn tay cô ta nhất thời cứng đờ giữa chừng, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Giọng nói Thời Ngọc Thao vang lên trong căn phòng bệnh yên tĩnh: “Anh không sao.”
“Không sao thì tốt rồi.” Sắc mặt An Lâm nhanh chóng khôi phục như bình thường, xem như chuyện Thời Ngọc Thao né tránh cô ta vốn chưa từng xảy ra.
Cô ta cười nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Ngọc Thao, em đói rồi, em muốn ăn hoành thánh, anh đi mua giúp em nhé.”
“Được, để anh mua.” Vừa đáp xong, anh lập tức sải bước rời khỏi phòng bệnh.
Nửa tiếng sau, Thời Ngọc Thao đem đồ ăn sáng trở về bệnh viện, trên tay cầm đến hai phần, một phần cố ý mua cho Đường Du Nhiên, phần còn lại là của An Lâm.
Khi Thời Ngọc Thao đến phòng bệnh tầng 16, Đường Du Nhiên đã tỉnh dậy từ sớm.
Sáng sớm thức dậy không thấy Thời Ngọc Thao đâu nên trong lòng cô không khỏi có hơi mất mác, nhưng giờ thấy anh đưa đồ ăn sáng đến, chút mất mát ấy lập tức tan biến mất, nhưng cô vẫn không kiềm được mà tủi thân với Thời Ngọc Thao, cô nhỏ giọng nói: “Thời Ngọc Thao, sáng nay tỉnh dậy em không thấy anh trong phòng, cứ tưởng anh đi đâu chứ…”
Khi nghe Đường Du Nhiên nói như thế, trong lòng anh lại đau nhói, đúng là anh đã rời đi, tối hôm qua anh không chỉ không ở bên cô, mà còn ở chỗ của An Lâm.
Anh không dám đối mặt với Đường Du Nhiên, vội chuyển sang chủ đề khác, mở đồ ăn sáng mình vừa mua đặt trước mặt Đường Du Nhiên, nói: “Anh mua hoành thánh mà em thích ăn này, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi.”
Đường Du Nhiên đúng là rất đói, nghe anh nói vậy cô không khỏi mỉm cười, cầm lấy muỗng ăn Thời Ngọc Thao đưa cho, vui vẻ thưởng thức bữa sáng.
Vừa ăn, Đường Du Nhiên lại chợt thấy trong tay Thời Ngọc Thao còn một túi đồ ăn khác, ánh mắt cô lại dời về phía Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, anh không ăn sao? Mau lấy ra ăn chung đi, để nguội là mất ngon đấy.”
Đúng là Thời Ngọc Thao sẽ không ăn, anh mua đồ ăn sáng cho Đường Du Nhiên với An Lâm, nhưng lại quên mất phần của mình.
Theo ánh mắt của Đường Du Nhiên, anh nhìn túi đồ ăn cầm trên tay, do dự một lúc, anh quyết định nói thật cho Đường Du Nhiên: “Phần này anh mua cho An Lâm.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói như thế, động tác trên tay cô chợt khựng lại, Đường Du Nhiên hiểu đạo lí, nhưng không có người phụ nữ nào lại muốn thấy người đàn ông mình yêu sâu đậm ngày nào cũng chăm chút từng li từng tí cho người phụ nữ khác.
Dù sao Đường Du Nhiên cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô cũng biết ghen, cô cũng chỉ muốn người đàn ông mình yêu chỉ đối tốt với một mình mình.
Đường Du Nhiên bỗng không còn khẩu vị để thưởng thức, cứ cầm cái muỗng khuấy hoành thánh qua lại, ánh mắt dán lên người Thời Ngọc Thao, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi, cô nhìn anh nói: “Thời Ngọc Thao… Bây giờ An Lâm còn nằm viện không?”
Thời Ngọc Thao gật đầu, Đường Du Nhiên lại nói: “Thời Ngọc Thao… Hay là anh giúp An Lâm tìm y tá nào khá một chút, y tá chuyên nghiệp sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không cần anh cứ phải bận rộn chạy lên chạy xuống như thế…”
Thời Ngọc Thao nghe mà lòng lại đau nhói, sao anh có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của Đường Du Nhiên được? Lúc này Thời Ngọc Thao thật sự chỉ muốn tự cho mình hai cái tát!
Ban đầu anh nhất thời không biết phải đối mặt thế nào với Đường Du Nhiên, anh không nỡ để Đường Du Nhiên phải đau lòng, lời chia tay dù cố gắng cách mấy cũng không thể nào thốt ra.
Thời Ngọc Thao tránh né ánh mắt Đường Du Nhiên, anh nói: “Du Nhiên, em cứ ăn từ từ nhé, anh đưa đồ ăn sáng cho An Lâm đã, anh sẽ quay lại ngay.”
Vừa dứt lời, không đợi Đường Du Nhiên trả lời anh đã bước ra khỏi phòng bệnh.
Đường Du Nhiên ngồi trên giường bệnh nhìn bóng lưng rời đi không hề quay đầu của Thời Ngọc Thao, trong lòng cô bỗng đánh “thịch” một tiếng, mang theo nỗi bất an cuồn cuộn trào dâng.
Cô có một ảo giác rất khó giải thích, cứ như Thời Ngọc Thao đang muốn rời xa cô vậy!
Tay cô bất giác siết chặt lấy chiếc muỗng, Đường Du Nhiên không kiềm được, nói lớn với bóng lưng của Thời Ngọc Thao: “Đợi đã Thời Ngọc Thao, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Vừa nói xong, tay Đường Du Nhiên đã nắm chặt thành nắm đấm, cô chợt nhớ ra mình chưa nói chuyện cái thai cho Thời Ngọc Thao nghe.
Trước đây Thời Ngọc Thao cũng đã từng nói với cô, anh hy vọng cô sẽ mang thai, giờ nếu anh biết tin này, Thời Ngọc Thao nhất định sẽ rất vui.
Nghe lời nói của Đường Du Nhiên, anh dừng chân lại, đây là lần đầu tiên cảm nhận được hình hài của nỗi sợ.
Đúng vậy! Thời Ngọc Thao sợ, anh sợ Đường Du Nhiên biết anh đã đồng ý chuyện kia với An Lâm!
Sợ Đường Du Nhiên sẽ chia tay anh trước.
Cho nên anh không còn dũng khí nào nghe tiếng Đường Du Nhiên nói.
Không đợi Đường Du Nhiên lên tiếng lần nữa, Thời Ngọc Thao vội nói: “Anh đi đưa hoành thánh cho An Lâm trước đã, đợi anh xuống rồi nói, anh cũng có chuyện quan trọng cần cho em biết.”
Vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao không quay đầu mà cố bước thật nhanh như muốn trốn khỏi phòng bệnh.
Đường Du Nhiên sững sờ tại chỗ, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt với ánh mắt khó tin, Thời Ngọc Thao không đợi cô nói xong đã vội bỏ đi…
Chẳng lẽ việc đưa đồ ăn sáng cho An Lâm còn quan trọng hơn chuyện cô định nói sao?
Thời Ngọc Thao cũng bảo anh có chuyện quan trọng cần cho mình biết, rốt cuộc là chuyện gì… Không biết tại sao cảm giác bất an trong lòng Đường Du Nhiên lại rõ ràng hơn một chút…
Ở tầng trên, An Lâm chờ hơn một tiếng mới thấy Thời Ngọc Thao xách túi hoành thánh cá tươi trở về.
An Lâm nhớ tiệm bán hoành thánh cá tươi cách bệnh viện không bao xa, lái xe lượt đi lượt về cùng lắm cũng chỉ mất nửa tiếng, nhưng Thời Ngọc Thao mua một bát hoành thánh có lẽ cũng mất hơn một tiếng.
Thấy Thời Ngọc Thao đi vào phòng bệnh, An Lâm nhìn anh hỏi: “Ngọc Thao, sao anh đi mua lâu thế? Em đói muốn chết rồi này.”
“Anh xin lỗi, trên đường gặp kẹt xe nên tốn thời gian một chút.” Vừa nói, Thời Ngọc Thao vừa mở hoành thánh ra đặt trước mặt An Lâm.
An Lâm liếc nhìn, thấy hoàng thánh vì để quá lâu, lại bị đậy nắp kín, vỏ hoành thánh hút nước đến nở cả ra, không còn nóng hôi hổi nữa.
Nhưng An Lâm nhớ rõ là đường ở bệnh viện có bao giờ bị kẹt xe đâu?
Sao ngay lúc Thời Ngọc Thao vừa ra ngoài lại bị kẹt xe chứ?
Đôi mắt sắc bén của An Lâm nhác thấy tờ hóa đơn còn nằm lại trong túi hoành thánh, cô ta vô thức nhìn lướt qua, rõ ràng trên hóa đơn điền một phần hoành thánh cá tươi và một phần hoành thánh cá thu.
An Lâm nhớ là Thời Ngọc Thao không hề thích ăn hoành thánh nhân cá thu, nhưng con khốn Đường Du Nhiên kia thì lại thích!
Nghĩ đến Đường Du Nhiên, An Lâm đột nhiên nghĩ đến, e rằng Thời Ngọc Thao vốn chẳng bị kẹt xe gì cả! Chẳng qua là đến đưa đồ ăn sáng cho Đường Du Nhiên ở lầu dưới nên mới trễ nãi như vậy!
Mặt An Lâm sầm lại, đẩy bát hoành thánh ra, nhíu mày nhìn Thời Ngọc Thao: “Ngọc Thao, hoành thánh đã nở thành thế này rồi, anh còn muốn em phải ăn thế nào đây hả?”
Thời Ngọc Thao liếc mắt nhìn viên hoành thánh đã nở đến mức rữa ra, anh nhíu mày nói bừa: “Em đợi một chút, anh xuống mua một phần khác.”
Nói xong Thời Ngọc Thao lập tức chuẩn bị quay đi, thấy bóng lưng làm bộ rời đi kia của anh, An Lâm rũ mắt, vội nói: “Thôi khỏi, đợi Lâm Hiểu Hiểu qua em bảo cô ấy mua cũng được.”
Nghe An Lâm nói vậy, Thời Ngọc Thao dừng bước, anh xoay người lại đối diện với ánh mắt của cô ta, giây tiếp theo lại nghe An Lâm nói: “Thời Ngọc Thao, lúc nãy anh không hề kẹt xe đúng không? Chẳng qua là do đưa đồ ăn cho Đường Du Nhiên chứ gì?”
Chân mày Thời Ngọc Thao lập tức nhíu lại, anh nhìn An Lâm rồi gật đầu: “Đúng, anh phải đưa đồ ăn sáng cho Đường Du Nhiên, cô ấy cũng chưa ăn gì cả.”
Thời Ngọc Thao vừa nói xong đã thấy mắt An Lâm đỏ ửng, cô ta chăm chú nhìn Thời Ngọc Thao một lúc, sau đó mở miệng nói: “Thời Ngọc Thao, tối hôm qua anh đã đồng ý với em, anh bảo hôm nay anh sẽ chia tay với Đường Du Nhiên, nếu anh thật sự không nỡ nói cũng không sao cả, em có thể giúp anh nói rõ ràng với Đường Du Nhiên.”
Nói rồi An Lâm đưa tay vén chăn lên, như muốn chuẩn bị xuống giường.
Thời Ngọc Thao thấy thế vội đè vai An Lâm lại, ngăn cản động tác của cô ta: “An Lâm! Trên người em còn có vết thương! Bác sĩ bảo bây giờ em không được lộn xộn.”
An Lâm giằng co với Thời Ngọc Thao, cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng câu từng chữ: “Thời Ngọc Thao, nếu hôm nay anh không đi nói cho rõ với Đường Du Nhiên, em sẽ tự mình đi báo cho cô ta biết.”
Chân mày Thời Ngọc Thao nhíu chặt, nếu để An Lâm nói sợ rằng mọi việc chỉ càng thêm loạn!
Dĩ nhiên anh sẽ không để An Lâm đi, giây tiếp theo, anh thấp giọng nói với An Lâm: “Anh đi, anh sẽ nói với Đường Du Nhiên, An Lâm à, em đừng có làm loạn, nếu không yên tâm, anh sẽ xuống nói với cô ấy ngay bây giờ.”
“Được, Ngọc Thao! Em muốn anh phải xuống dưới nói với cô ta ngay bây giờ!”
An Lâm vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao lập tức buông cô ta ra: “Em cứ chờ ở đây, anh đi ngay.”
Thời Ngọc Thao lập tức xoay người đi về phía cửa phòng bệnh.