Mới chớp mắt, lẳng lặng đã ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày qua, phía Anker vẫn không có động tĩnh gì, An Lâm và Thẩm Thanh Huy vốn có chút quan hệ với Anker cũng chẳng có hành động gì bất thường.
Hôm nay là thứ sáu, cả Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đều phải đi làm, nhưng sáng nay Thời Ngọc Thao đã gọi điện cho bệnh viện và đặt lịch hẹn với bác sĩ phụ khoa số 1 Diệu Thành để mai đưa Đường Du Nhiên đến bệnh viện kiểm tra.
Như thường lệ, Thời Ngọc Thao đưa Đường Du Nhiên đến công ty cô trước rồi mới về công ty mình.
Sáng nay, Thời Ngọc Thao phải tham dự một hội nghị cấp cao vô cùng quan trọng của công ty, nó có liên quan đến một dự án rất quan trọng mà tập đoàn Thời Thị đang thực hiện.
Tập đoàn Thời Thị chủ yếu tham gia vào các lĩnh vực như bất động sản và khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp.
Dự án của tập đoàn Thời Thị lần này là xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp ở Hải Thành, tên là khách sạn Hoàng Hậu, hiện tại vốn đầu tư ban đầu đã gần 2 tỷ, chiếm diện tích rất lớn lớn, dự định xây tổng cộng 29 tầng!
Ý định ban đầu của Thời Ngọc Thao khi xây dựng khách sạn Hoàng Hậu này là để tạo ra một khách sạn nghỉ dưỡng lớn nhất và hoàn mỹ nhất Trung Quốc!
Khi Thời Ngọc Thao đang nghe giám đốc điều hành của công ty báo cáo tiến độ hoạt động của khách sạn nghĩ dưỡng Hoàng Hậu, thì Ứng Hạo Vũ – người đang ngồi bên dưới Thời Ngọc Theo đột nhiên lặng lẽ cúi xuống và đứng dậy, cậu ta hạ giọng và thì thầm với Thời Ngọc Thao: “Cậu Thời, người phụ trách giám sát khách sạn Hoàng Hậu gọi tôi liên tục nãy giờ, e là có chuyện rồi, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại trước… “
Điện thoại của Ứng Hạo Vũ đã bắt đầu rung lên lúc đang họp, truớc đó Ứng Hạo Vũ không phát hiện, nhưng khi phát hiện thì đối phương đã gọi sáu bảy cuộc liên tiếp.
Bởi vì Thời Ngọc Thao rất coi trọng dự án khách sạn Hoàng Hậu này, nên anh đã trực tiếp để Ứng Hạo Vũ toàn quyền phụ trách.
Người phụ trách giám sát đó là người được Thời Ngọc Thao và Ứng Hạo Vũ tuyển chọn kỹ lưỡng, đó cũng là người rất biết chừng mực nên thường thì nếu không phải chuyện gì lớn thì người đó sẽ không sốt sắng gọi liên tiếp nhiều cuộc như vậy.
Nghe Ứng Hạo Vũ nói, Thời Ngọc Thao khẽ cau mày, anh gật đầu ra hiệu rằng cậu ta có thể ra ngoài nghe điện thoại.
Ứng Hạo Vũ lặng lẽ cầm điện thoại ra khỏi phòng họp.
Năm phút sau, Ứng Hạo Vũ lặng lẽ cầm điện thoại trở lại phòng họp, nhưng vấn đề là sắc mặt Ứng Hạo Vũ tệ hơn lúc cậu ta rời khỏi phòng họp trước đó rất nhiều.
Mặt cậu ta ủ rũ, lông mày nhíu chặt.
Ứng Hạo Vũ đến gần Thời Ngọc Thao, và cúi xuống nói nhỏ vào tai anh: “Cậu Thời, thôi xong, khách sạn Hoàng Hậu ở Hải Thành xảy ra chuyện rồi!”
Ngay khi Ứng Hạo Vũ vừa dứt câu, Thời Ngọc Thao đã nhíu chặt mày lại. Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao đột nhiên đưa tay ra hiệu dừng lại, rồi nhìn về phía giám đốc điều hành công ty và nói: “Hội nghị hôm nay đến đây thôi!”
Vừa dứt lời, Thời Ngọc Thao trực tiếp đứng dậy, liếc mắt sang Ứng Hạo Nhiên rồi dẫn đầu sải bước ra khỏi phòng họp.
Thời Ngọc Thao vừa đi, Ứng Hạo Vũ cũng vội vã bước theo với sắc mặt cực khó coi, chỉ còn lại các giám đốc cấp cao của công ty ở lại phòng họp, thất thần nhìn nhau.
Thời Ngọc Thao và Ứng Hạo Vũ bước thẳng đến văn phòng chủ tịch. Ngay khi cửa văn phòng chủ tịch đóng lại, Thời Ngọc Thao lập tức nghiêm túc hỏi Ứng Hạo Vũ: “Ứng Hạo Vũ, cậu nói cho rõ coi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Ứng Hạo Vũ cúi đầu, vội đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi vội đáp: “Cậu Thời, vừa rồi người phụ trách giám sát ở khách sạn Hoàng Hậu gọi điện đến nói giàn giáo đang thi công khách sạn bất ngờ sập khiến hơn 30 công nhân bị thương, hiện tại toàn bộ số công nhân bị thương đã được đưa đến bệnh viện, nhưng trong đó có hơn 20 công nhân bị thương nghiêm trọng, tình trạng nguy kịch đang nằm cấp cứu không rõ sống chết!”
Nghe vậy, sắc mặt Thời Ngọc Thao lập tức trở nên vô cùng ảm đạm.
Tổng cộng hơn 30 công nhân bị thương! Còn có hơn 20 công nhân không rõ sống chết! Đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng!
Nếu xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn với khách sạn Hoàng Hậu vừa bắt đầu xây dựng!
Và thậm chí là ảnh hưởng đến cả tập đoàn Thời Thị!
Quan trọng hơn hết là ở đây luôn xảy ra chuyện! Dù sao, Thời Ngọc Thao cũng mới hớt tay trên một dự án từ công ty Anker mấy ngày trước, cũng như ép công ty của anh ta vào bước đường cùng!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thời Ngọc Thao lặng xuống, mười ngón tay buông thõng đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Sau một lúc im lặng, Thời Ngọc Thao trầm mặc, anh nhanh chóng đưa ra quyết định và nói với Ứng Hạo Vũ: “Ứng Hạo Vũ! Bây giờ đi đặt hai vé máy bay đến Hải Thành nhanh nhất cho tôi! Cậu cũng mau thu dọn đồ đạc theo tôi đến Hải Thành ngay lập tức!”
“Được, cậu Thời tôi đi ngay đây.” Ứng Hạo Vũ lập tức nghiêm túc đáp, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, cậu ta đã theo Thời Ngọc Thao nhiều năm, nên trong lòng cậu ta đương nhiên biết chuyện này nghiêm trọng đến đâu. Nếu có ai đó thực sự muốn làm lớn chuyện mà đưa vụ này lên báo thì chắc chắn đây sẽ trở thành vấn đề nan giải với tập đoàn Thời Thị!
Hiệu suất làm việc của Ứng Hạo Vũ rất nhanh, chỉ mới 5 phút cậu ta đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Năm phút sau, Ứng Hạo Vũ đích thân lái xe nhanh chóng đưa Thời Ngọc Thao đến sân bay.
Thời Ngọc Thao ngồi trong xe nhướng mày không thôi, anh nhìn Ứng Hạo Vũ đang lái xe trước mặt và dặn: “Ứng Hạo Vũ, cậu gọi cho phụ trách giám sát Thiệu Thành, bảo ông ta cố gắng xử lý kín đáo! Tạm thời phong toả tin tức, tuyệt đối không được để các phương tiện truyền thông và phóng viên bắt được thông tin.”
“Được, cậu Thời, tôi gọi ngay đây!” một tay Ứng Hạo Vũ điều khiển vô lăng, một tay đeo tai nghe Bluetooth rồi lập tức bấm số của Thiệu Thành.
Điện thoại đổ chuông và rất nhanh sau đó đã được kết nối.
Ứng Hạo Vũ còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng nói hoảng hốt của Thiệu Thành vang lên từ điện thoại: “Trợ lý Ứng! Không xong, lớn chuyện rồi! Không biết là ai để lộ thông tin, công trường chúng ta vừa xảy ra chuyện đã có số lượng lớn phương tiện truyền thông và phóng viên đến chặn trước cửa bệnh viện. Trợ lý Ứng, tính sao đây?”
Ứng Hạo Vũ vừa nghe xong thì sắc mặt cứng đờ, tim đập dữ dội, cậu ta cũng thật sự không biết phải làm sao!
Cuộc điện thoại này vốn nhằm mục đích bảo Thiệu Thành phong toả tin tức và cẩn thận với những phương tiện truyền thông thất thiệt đưa tin phóng đại sự thật, làm cho vấn đề này trở nên nghiêm trọng.
Nhưng nào ngờ Ứng Hạo Vũ còn chưa kịp nói thì chuyện đáng lo nhất đã xảy ra!
Sắc mặt Ứng Hạo Vũ trĩu nặng, cậu ta vội nói với Thiệu Thành đang hoang mang lo sợ ở đầu dây bên kia: “Thiệu Thành! Không cần biết bây giờ ông dùng cách gì, tuyệt đối không được để đám truyền thông với phóng viên đó xông vào bệnh viện! Tạm thời cũng đừng để đám truyền thông đó gặp được bất kì người thân nào của những người bị thương!”
“Còn nữa, bây giờ ông đừng có ra mặt, cũng đừng có trả lời bất kỳ câu hỏi nào của lũ phóng viên và giới truyền thông! Trước hết cứ kéo dài thời gian, tôi và cậu Thời đang trên đường tới ngay đây!”
Nói rồi, Ứng Hạo Vũ nhìn đồng hồ và nói tiếp: “Khoảng ba tiếng nữa, tôi với cậu Thời sẽ đến Hải Thành!”
“Được, được, được, tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian.” Thiệu Thành ở đầu dây bên kia vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Ừ, có chuyện gì mới cứ gọi cho tôi!”
Ứng Hạo Vũ ngắt máy, cậu ta nhìn vào gương chiếu hậu, đối mặt với ánh mắt Thời Ngọc Thao đang ngồi phía sau.
Từ những lời Ứng Hạo Vũ nói qua điện thoại, Thời Ngọc Thao đã có thể đoán được Thiệu Thành ở đầu dây bên kia nói gì.
Thời Ngọc Thao trầm mặc, nhíu mày nhìn Ứng Hạo Vũ: “Bị rò rỉ thông tin rồi đúng không? Giới truyền thông và phóng viên kéo tới bệnh viện hết rồi hả?”
Sắc mặt Ứng Hạo Vũ cũng rất khó coi, cậu ta gật đầu với Thời Ngọc Thao: “Vâng, đúng.”
Thời Ngọc Thao nghe vậy thì đưa tay véo đôi lông mày đang sưng tấy của mình. Bên đó vừa xảy ra chuyện, Thiệu Thành đã lập tức gọi cho Ứng Hạo Vũ. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ mới chưa đầy 20 phút, các phương tiện truyền thông và phóng viên sao có thể đến nhanh như vậy!
Chỉ e vừa xảy ra chuyện, ngay lập tức đã có kẻ truyền tin cho lũ phương tiện truyền thông và phóng viên!
Trong lòng Thời Ngọc Thao dâng lên một linh cảm mạnh mẽ rằng chuyện của khách sạn Hoàng Hậu ở Hải Thành rất có thể có liên quan đến Anker và cả Thẩm Khánh Huy!
Suy cho cùng thì giàn giáo cũng là một trong những thứ rất quan trọng với thi công công trình, sao có thể đột ngột nói sập là sập như vậy!
Chuyện này từ đầu đến cuối đều rất kỳ lạ!
Thời Ngọc Thao bấm mạnh ngón cái vào mi tâm, rồi nói với Ứng Hạo Vũ: “Chạy nhanh hơn đi!”
“Được!” Ứng Hạo Vũ lên tiếng đáp, rồi vội đạp chân ga tăng tốc xe.
Thời Ngọc Thao nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra bấm số của Đường Du Nhiên. Lần này đột nhiên đến Hải Thành, anh cũng không biết sẽ phải mất bao lâu mới có thể giải quyết xong chuyện của khách sạn Hoàng Hậu, lát lại còn phải lên máy may, điện thoại không liên lạc được, nên Thời Ngọc Thao muốn gọi cho Đường Du Nhiên trước để cô khỏi lo lắng.
Cuộc gọi vừa gọi không lâu đã được kết nối, giọng nói Đường Du Nhiên lập tức vang bên tai Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, có chuyện gì?”
Nghe giọng nói của Đường Du Nhiên, đôi mày cau có của Thời Ngọc Thao bỗng thả lỏng đôi chút, thậm chí sắc mặt u ám của anh cũng trở nên tốt hơn: “Không có gì, anh chỉ muốn nói với em là có thể chiều nay anh không đến đón em tan làm được. Lát nữa chú Dương sẽ làm tài xế qua công ty đón em. “
Đường Du Nhiên nghe vậy thì lập tức nhíu mày, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Phải biết rằng bấy lâu nay, dù Thời Ngọc Thao có bận rộn đến đâu thì anh cũng vẫn luôn thu xếp để có thể đưa đón cô đi làm mỗi ngày.
“Trong công ty tạm thời xảy ra chuyện, nên anh phải đi công tác ở Hải Thành vài ngày. Cũng không biết khi nào mới về được. Anh với Ứng Hạo Vũ đang trên đường tới sân bay.”
Nói đến đây, Thời Ngọc Thao chợt nhớ ra anh đã hẹn với người trong bệnh viện sáng nay rằng sẽ đưa Đường Du Nhiên đến kiểm tra vào ngày mai. Nhưng bây giờ với tình hình của Hải Thành, có lẽ anh sẽ không kịp trở về vào ngày mai. Thời Ngọc Thao nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, chắc mai anh cũng không về Diệu Thành kịp. Anh sẽ nhờ mẹ đến bệnh viện cùng em. Chừng nào có kết quả, em nhớ gọi báo ngay cho anh nha.”
Đường Du Nhiên đồng ý với Thời Ngọc Thao, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng: “Vậy anh đi đường cẩn thận, xong việc nhớ gọi cho em.”