Bạch Tiên Nhi ở đầu dây bên đây cười lạnh, gằn từng chữ một: “Hứ, Đường Du Nhiên, người thông minh như cô, sao lại có thể không biết lời tôi nói là có ý gì chứ.”
“Đường Du Nhiên, cô nghĩ đi. Nếu như bây giờ cha của cô còn sống thì công ty Đường thị làm sao có thể rơi vào tay của Khâu Thiếu Trạch được chứ.”
Đường Du Nhiên cắn chặt môi, mặt lạnh đến đáng sợ. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, nói: “Bạch Tiên Nhi, cô mau nói rõ ràng cho tôi biết, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
Bạch Tiên Nhi nghe được âm thanh rối rít của Đường Du Nhiên lại càng cười sâu thêm nữa: “Đường Du Nhiên, tám giờ tối nay gặp ở quán bar Dạ Sắc, trong điện thoại nói không tiện. Nếu như cô muốn biết chân tướng mọi chuyện thì tìm tới quán bar Dạ Sắc đi, tôi sẽ kể tất cả mọi chuyện này cho cô nghe, bao gồm cả chứng cứ.”
Đường Du Nhiên nghe Bạch Tiên Nhi nói thế, ánh mắt lại chìm xuống: “Bạch Tiên Nhi, cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Cô hận tôi như vậy, bây giờ sao lại có thể đột nhiên tốt lên mà giao chứng cứ cho tôi? Huống chi, không phải cô vẫn luôn rất yêu Khâu Thiếu Trạch sao?”
Bạch Tiên Nhi trước đó đã biết Đường Du Nhiên sẽ không dễ gì mà tin tưởng dăm ba câu này. Cô ta cười lạnh, từ lâu đã có đối sách với chuyện này rồi, chậm rãi mở miệng nói: “Đường Du Nhiên, tôi rất hận cô, nhưng mà bây giờ tôi càng thêm căm ghét Khâu Thiếu Trạch hơn. Nếu không phải là Khâu Thiếu Trạch nhẫn tâm vô tình như thế, đứa bé trong bụng tôi sẽ không mất.”
“Đường Du Nhiên, bây giờ tôi với cô đứng chung một thuyền.”
“Dĩ nhiên, Đường Du Nhiên, cô cũng có thể không tin tưởng tôi.”
Nói tới đây, Bạch Tiên Nhi chuyển đề tài, cười lạnh nói tiếp: “Nhưng mà, có lẽ tôi chính là người duy nhất trên đời này có thể nói ra chân tướng cho cô nghe. Đường Du Nhiên, dĩ nhiên cô cũng có thể lựa chọn không tin tôi.”
“Nhưng mà, có thể là cha của cô ở nơi chín suối sẽ không thể yên lòng nhắm mắt đâu.”
Câu nói cuối cùng của Bạch Tiên Nhi chuẩn xác uy hiếp được Đường Du Nhiên.
Mười đầu ngón tay của cô siết chặt thành nắm đấm.
Chuyện liên quan tới cha của mình, Đường Du Nhiên không thể thờ ơ mà không quan tâm tới được. Trong lòng cô hiểu rất rõ, Bạch Tiên Nhi này vô cùng xảo quyệt, bỗng nhiên gọi điện rồi nói mấy chuyện này với cô, nhất định không thể đơn giản như vậy.
Nhưng mà chuyện liên quan tới người cha kính yêu của mình, Đường Du Nhiên không thể làm ngơ được.
Thật ra từ sau khi biết rõ Khâu Thiếu Trạch trở mặt với Bạch Tiên Nhi, trong lòng Đường Du Nhiên cũng không phải chưa từng nghi ngờ, vì sao cha mình lại qua đời sau khi cô và Khâu Thiếu Trạch kết hôn chưa được bao lâu như thế.
Chỉ là, Đường Du Nhiên không dám nghĩ sâu hơn.
“Tôi biết rồi. Tám giờ tối nay tôi sẽ tới quán bar Dạ Sắc đúng giờ.” Đường Du Nhiên bỗng trả lời Bạch Tiên Nhi.
Cô không thể không đi, cho dù biết rõ Bạch Tiên Nhi không có ý tốt, nhưng mà cô vẫn quyết định đi một chuyến.
Có một chi tiết mà Bạch Tiên Nhi không nói dối, trên đời này ngoài cô ta ra, chỉ sợ không có ai hiểu rõ về Khâu Thiếu Trạch được.
Cha đã qua đời lâu vậy rồi, nếu như thật sự là do Khâu Thiếu Trạch lén lút giở trò, chỉ e cũng có mỗi Bạch Tiên Nhi là người có chứng cứ.
Nếu như không đi, Đường Du Nhiên thật sự chỉ lo là cha mình ở nơi suối vàng sẽ không thể nhắm mắt.
Bạch Tiên Nhi bên này nghe thấy người kia đã đồng ý, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn một chút: “Được, Đường Du Nhiên, vậy tối nay chúng ta gặp.”
Giọng nói của Bạch Tiên Nhi thay đổi, lạnh lùng cảnh cáo một tiếng: “Nhưng mà Đường Du Nhiên, tôi phải nói rõ trước. Chuyện tối nay chúng ta gặp mặt, cô không được nói cho bất kỳ người nào khác. Tối nay cô chỉ có thể tới quán bar Dạ Sắc một mình mà thôi. Nếu không, cô đừng hòng có được chút thông tin gì từ tôi.”
“Tôi biết rồi.”
Bạch Tiên Nhi vừa cúp máy xong, Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh đã lập tức đi qua chỗ cô ta, nói: “Sao rồi? Đường Du Nhiên đã đồng ý hay chưa?”
Bạch Tiên Nhi dương dương tự đắc, nhìn người kia mà đáp: “Đã đồng ý rồi.”
Khâu Thiếu Trạch nghe Bạch Tiên Nhi nói xong, vẻ thâm trầm trên mặt lập tức thay thế bằng một nụ cười hung ác.
“Chuyện ở bên kia, anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?” Bạch Tiên Nhi có hơi không an tâm nhìn Khâu Thiếu Trạch hỏi.
“Tất cả đã sắp xếp xong cả rồi, cô yên tâm đi, lần này tôi sẽ không cho phép có xảy ra sai sót gì đâu. Bây giờ chỉ cần đợi tới tám giờ tối, đợi Đường Du Nhiên tới thì được rồi.” Khâu Thiếu Trạch nhìn Bạch Tiên Nhi, lạnh lùng cười nói.
Người bên đây cũng đã an tâm được một chút, nhưng vẫn lạnh lùng quét mắt tựa như là đang cảnh cáo nhìn người kia: “Khâu Thiếu Trạch, tôi cảnh cáo anh, lúc tiến hành kế hoạch, anh đừng có mềm lòng với Đường Du Nhiên rồi lại làm hỏng kế hoạch của tôi.”
Bạch Tiên Nhi nhìn người kia với ánh mắt nghi ngờ, dù sao thì trước đó, anh ta cũng đã vì Đường Du Nhiên mà ép cô ta phải bỏ đứa con trong bụng của mình.
“Cô yên tâm, tôi không có ngu vậy đâu. Con đàn bà chết tiệt Đường Du Nhiên đó đã cấu kết với Thời Ngọc Thao hại tôi thành ra thê thảm như thế này. Tôi làm sao có thể mềm lòng với cô ta được nữa.”
Bây giờ, Khâu Thiếu Trạch chỉ hận không thể mạnh mẽ lôi hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao xuống bùn lầy mà dày vò bọn họ. Nhìn họ phải quỳ dưới chân mình, khóc lóc xin tha.
Sau khi nói chuyện với Bạch Tiên Nhi xong, Đường Du Nhiên lập tức gọi xe chạy thẳng về khu chung cư của mình.
Trên đường đi cũng gọi điện lại cho Quý Viêm Phong, giải thích vài câu rồi cúp máy.
Không bao lâu, Đường Du Nhiên đã về tới căn hộ chung cư của mình rồi.
Chìa khóa nhà thì buổi tối đã đưa cho Quý Viêm Phong, cô cũng không có mang theo đồ dự phòng, không còn cách nào khác chỉ đành duỗi tay gõ cửa phòng một cái.
Cũng may không gõ mấy cái thì Quý Viêm Phong đã mở cửa rồi.
Người kia đưa ánh mắt đánh giá, ngó Đường Du Nhiên đang đứng ở ngoài cửa một dọc. Cũng vì lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho nên dù bây giờ cô có bày vẻ mặt giả tạo như nào thì Quý Viêm Phong vẫn cảm nhận được, người trước mặt này có gì đó không đúng.
“Về rồi à, ăn sáng chưa?” Quý Viêm Phong mở lời, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa cả hai.
Đường Du Nhiên chưa ăn sáng, bây giờ trong bụng trống rỗng. Nhưng mà sau khi nhận được điện thoại của Bạch Tiên Nhi gọi tới, cô vẫn luôn cảm thấy có tảng đá lớn đang đè nặng lòng mình.
Trong lòng nặng nề, hô hấp cũng trở nên khó khăn, làm gì còn tâm trạng mà ăn đồ ăn chứ.
Đường Du Nhiên lắc đầu nhìn Quý Viêm Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đó miễn cưỡng vặn ra nụ cười mà nói với người kia: “Em không đói bụng.”
Quý Viêm Phong nghe xong, lập tức duỗi tay nắm lấy tay Đường Du Nhiên kéo cô đi một mạch vào phòng bếp.
“Không ăn sáng làm sao được. Ngồi xuống trước đi, anh sẽ nấu món cháo hải sản hồi còn bé em thích ăn nhất.”
Nói xong, Quý Viêm Phong xoay người đi vào bếp, chỉ một lúc sau đã bưng ra một nồi nóng hổi.
Anh ta ngồi xuống múc cho Đường Du Nhiên bát cháo hải sản, đưa tới trước mặt cô mà nói: “Nếm thử mùi vị đi, có thể là không được ngon lắm…”
Đường Du Nhiên nhận lấy bát cháo, lại có hơi ngạc nhiên nhìn Quý Viêm Phong.