Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 64 Xem mắt

Tiểu Kiệt không thích Tuyết Phi, ngay từ đầu đã không muốn cho cô ta bước vào phòng. Chẳng qua Tuyết Phi nói cô ta biết mẹ cậu ở đâu nên cậu mới để cô ta vào. Nhưng câu trả lời của Tuyết Phi khiến Tiểu Kiệt không mấy tin tưởng, có cảm giác như cô ta đang nói dối cậu vậy.

Tuyết Phi đi loanh quanh phòng cậu, lại còn ngó đông ngó tây động chạm vào các đồ vật trong phòng khiến Tiểu Kiệt cực kỳ chán ghét.

Tuyết Phi giật mình trước tiếng hét non nớt nhưng lại vô cùng có lực của Tiểu Kiệt, mặt hơi sầm lại không vui. Thằng nhóc này đúng là được chiều mà sinh hư, trở nên bướng bỉnh phách lối, bây giờ động tý là hét vào mặt cô ta, thật không ra thể thống gì cả.

Tuyết Phi nhíu mày nói: “Tiểu Kiệt, cháu không được hét lên với người lớn như thết”

Tiểu Kiệt bặm môi nhìn Tuyết Phi, cậu cũng biết làm thế là hư, nhưng cậu chỉ hành động như vậy với người mình ghét mà thôi. Tuyết Phi nói răng dì Tuyết Loan chính là mẹ của cậu, Tiểu Kiệt cho rằng cô ta đang lừa gạt cậu, thế nên càng không có hảo cảm với Tuyết Phi. Cả căn phòng giờ đây tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc của Tuyết Phi, át đi mùi hương dìu dịu ban đầu. Tiểu Kiệt trừng mắt nhìn Tuyết Phi, nhảy xuống giường, thân hình bé nhỏ hiên ngang đứng trước mặt Tuyết Phi.

“Dì không được phép ở đây nữa, dì đi ra đi!” – Tiểu Kiệt chống nạnh nói.

Tuyết Phi khoanh tay, sắc mặt không tốt, mím môi nhìn Tiểu Kiệt.

Trước đó thằng bé còn ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, thế mà bây giờ lại quay ngoắt sang chống đối cô ta. Rõ ràng cô ta đã nói cho thăng bé biết mẹ của mình là ai, thằng bé không những không biết ơn mà còn xua đuổi cô ta, khiến cô ta rất tức giận. Nếu không phải thằng bé là con của Hoàng Tuấn Khải, cô đã cho nó một bạt tai rồi. Tuyết Phi lạnh giọng nói: “Cháu ăn nói kiểu gì thế hả?”

Tiểu Kiệt vẫn ghét bỏ nhìn Tuyết Phi, Cơm Cuộn nãy giờ nằm dưới sàn nhà, cảm nhận được cậu chủ nhỏ không thích người phụ nữ kia.

Cơm Cuộn liền đứng dậy, xồ về phía Tuyết Phi sủa lớn, bộ dạng vô cùng hung dữ, gầm gừ nhìn cô ta. Lần đầu tiên Tuyết Phi bị một con chó lớn như vậy xông tới trước mặt, nhất thời hoảng sợ lùi về phía sau. Cơm Cuộn từng bước tiến về phía Tuyết Phi, ánh mắt đầy vẻ thù địch, răng nanh sắc nhọn lộ ra. Tuyết Phi sợ đến tái mặt, gần như là van nài nói: “Tiểu Kiệt, cháu mau bảo con chó kia đi ra đi!”

Tiểu Kiệt không nói gì, một người một chó toát lên vẻ uy hiếp nhìn cô ta. Cơm Cuộn nhảy lên người Tuyết Phi mà sủa, cô ta hét lên thất thanh rồi lao thẳng ra cửa, vội vã chạy xuống dưới tầng. Tiểu Kiệt nhìn bộ dạng chạy bán sống bán chết của Tuyết Phi, cười khanh khách, ánh mắt đầy tán thưởng ôm lấy Cơm Cuộn: “Làm tốt lắm!”

Cơm Cuộn vẫy đuôi, thè lưỡi nhìn Tiểu Kiệt, chồm lên người cậu. Cả hai ngã xuống sàn nhà, Tiểu Kiệt vui vẻ lăn lộn một hồi với Cơm Cuộn.

Một lúc sau, cậu nhóc thôi đùa giỡn, ánh mắt có chút buồn bã, vuốt đầu Cơm Cuộn nỉ non: “Cơm Cuộn, dì Tuyết Loan thật sự là mẹ tao sao?”

Cơm Cuộn ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Tiểu Kiệt, thè lưỡi liếm bàn tay nhỏ của cậu. Tiểu Kiệt tiếp tục rầu rĩ nói: “Chắc không phải đâu nhỉ? Nếu dì Tuyết Loan là mẹ tao, tại sao ba lại đi thơm thơm người khác.”

Tiểu Kiệt lại nhớ đến chị xinh đẹp, lần đầu tiên cậu thấy ba thân thiết với một người như thế. Ngày trước cậu nhóc không thích những người phụ nữ luôn cố tình gẫn gũi với ba, giống như dì Tuyết Phi kia. Cậu cũng không muốn ba ở bên một người nào ngoài cậu cả, thế nhưng khi nhìn thấy ba thơm thơm chị xinh đẹp, cậu lại hoàn toàn không ghét bỏ, ngược lại còn thấy rất quý mến chị xinh đẹp đó.

Cơm Cuộn sủa một tiếng, như thể đồng tình với Tiểu Kiệt. Cậu cười vui vẻ, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng tinh. Cậu không tin lời Tuyết Phi nói, sẽ có ngày cậu nhất định tìm được mẹ. Tiểu Kiệt xoa đầu Cơm Cuộn, cả hai cùng nhau đi xuống dưới nhà.

Cùng lúc này, sau khi tạm biệt An Kỳ, Kiều Nhã Linh đi một mạch đến Tôn Hoàng để hỏi rõ tình hình. Tiếp đón cô là một người quản lý nhân sự xa lạ, có lẽ là người mới được chuyển đến. Dáng người ông ta thấp đậm, trông khá hiền lành. Ông ta trình bày và giải thích cặn kế mọi chuyện, lý do giống như đã nói qua điện thoại, vì chủ tịch tiền nhiệm sa thải cô không có lý do chính đáng nên họ đã đưa cô trở lại.

“Cô còn có thắc mắc nào không” – Ông ta hỏi.

Mọi chuyện được giải quyết trực tiếp, Kiều Nhã Linh cũng bớt lo lắng đi phần nào. Được trở về Tôn Hoàng làm việc, đương nhiên cô rất vui, Kiều Nhã Linh cười nói: “Không ạ, rất cảm ơn tòa soạn đã cho tôi một cơ hội nữa”

“Thật ra lần này cũng có khá nhiều người bị đuổi việc được vô lý được tòa soạn gọi về, cũng có nhiều người khác thì bị đuổi việc”

Người quản lý nói.

Kiều Nhã Linh bỗng nhớ tới chị Cầm, cô ngập ngừng hỏi: “Vậy không biết quản lý Cầm thì sao ạ?”

Người quản lý đẩy gọng kính: “À, cô ta bị đuổi việc rồi, lý do là lạm dụng chức quyền gây khó dễ với các nhân viên khác”

Kiều Nhã Linh không giấu nổi nụ cười, quả nhiên người làm chuyện xấu nhất định không nhận được kết cục tốt đẹp. Kiều Nhã Linh trao đổi một vài công việc cụ thể với người kia, sau đó thì ra về. Ngay khi ra đến cổng tòa soạn, Kiều Nhã Linh bắt gặp chị Cầm đang mang một hộp đồ đựng đồ dùng, cô đoán không nhầm thì hôm nay chị ta đến thu dọn đồ đạc. Kiều Nhã Linh hiên ngang đi tới, chị Cầm mắt nhìn thấy cô, nhất thời bước chân khựng lại, sắc mặt tối sầm.

“Cô đến đây làm gì?” – Chị Cầm lạnh nhạt hỏi.

Kiều Nhã Linh cười: “À, tôi được công ty gọi trở lại làm việc, còn chị thì sao? Tôi vừa đến mà chị lại phải đi rồi à?”

Chị Cầm siết chặt hộp đựng đồ trong tay, gương mặt hết đỏ lại tái, cắn răng im lặng. Mới mấy ngày trước Kiều Nhã Linh bị đuổi khỏi công ty, chị ta vẫn còn dương dương đắc ý, thế mà bây giờ người ra đi lại trở thành chị ta. Chị ta trừng mắt nhìn Kiều Nhã Linh, bên trong ẩn chứa nỗi thống hận không nói thành lời. Kiều Nhã Linh thẳng thừng đối mắt với chị ta, với những gì chị ta đối xử với Kiều Nhã Linh, cô cho rằng đây là cái giá mà chị ta phải nhận lấy. Kiều Nhã Linh hờ hững nhìn chị ta, bỏ lại một câu: “Đây gọi là ác giả ác báo đấy!”

Kiều Nhã Linh không buồn nhìn xem phản ứng của chị Cầm thế nào, bước thẳng ra khỏi công ty. Cô nhếch môi cười, ngước nhìn khoảng không, cảm thấy bầu trời hôm nay thật đẹp.

Chẳng mấy chốc thì đến tối, Kiều Nhã Linh sửa soạn xong xuôi nhưng An Kỳ vẫn chưa về nhà, đã sắp đến giờ hẹn của bọn họ rồi. Kiều Nhã Linh có chút sốt ruột, bèn gọi điện cho An Kỳ. Đầu dây bên kia vô cùng ồn ào, dường như đoàn quay phim vẫn đang làm việc. Cô gọi mấy lần mới thấy An Kỳ trả lời, giọng nói ngắt quãng: “Nhã Linh à, cậu đến nhà hàng Sumo Yakiniku trước đi nhé, chốc nữa mình sẽ qua đó luôn”

Kiều Nhã Linh ngạc nhiên nói: “Sao đến chỗ sang trọng thế?”

Sumo Yakiniku là một cửa hàng đồ ăn nhật nổi tiếng ở Hà Nội, đồ ăn rất ngon, giá cũng vô cùng đắt đỏ. Hồi ở nhà họ Hoàng Kiều Nhã Linh từng đến nơi này rồi, có điều đã rất lâu không trở lại, vì tiền lương của cô không cho phép bản thân có thể ăn uống xa xỉ.

An Kỳ cười cười: “Để chào mừng cậu có việc làm chứ còn sao nữa!

Tắn tiện mãi rồi, hôm nay thả ga một bữa đi”

Bình thường Kiều Nhã Linh và An Kỳ vẫn hay ăn mấy quán bình dân vỉa hè, đồ ăn ngon miệng mà giá cả rất phải chăng. Kiều Nhã Linh từ lâu đã quen với việc ăn uống đơn giản, cả cô và An Kỳ đều rất tiết kiệm để cố gắng trang trải cho cuộc sống. Nên khi nghe An Kỳ nói đến một nhà hàng sang trọng như vậy, Kiều Nhã Linh khá bất ngờ. Nhưng thi thoảng chiêu đãi bản thân như thế cũng được, Kiều Nhã Linh nhanh chóng đồng ý.

“Nhớ mặc đẹp vào đấy, lấy bộ đồ hôm nọ tớ mua cho cậu ấy!”

Kiều Nhã Linh nhăn mặt: “Đi ăn thôi mà, có cần trang trọng vậy không?

Giọng An Kỳ cao lên: “Đến nhà hàng nổi tiếng đương nhiên phải ăn mặc cho xứng tầm chứ! Nhớ phải ăn mặc đẹp và trang điểm nghe chưa, không tớ xử cậu luôn!”

Kiều Nhã Linh bật cười, hai người nói vài câu rồi cúp máy. Cô cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi và quần jean trên người mình, quyết định thay bộ đồ khác. Hôm nay tâm trạng Kiều Nhã Linh khá tốt, cô vừa khe khẽ hát vừa thay quần áo. Chẳng mấy khi thoải mái như thế này, Kiều Nhã Linh chọn một chiếc váy nữ tính, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát.

Ngắm nhìn mình trong gương, Kiều Nhã Linh hài lòng đi đến điểm hẹn.

Lúc Kiều Nhã Linh đến, bên trong đã có rất nhiều người. Cô khó khăn lắm mới tìm được chỗ trống, thở phào ngồi xuống. Kiều Nhã Linh ngồi một lúc, trong nhà hàng ngày càng nhiều người tới nhưng vẫn chưa thấy An Kỳ đâu. Kiều Nhã Linh là người rất coi trọng giờ giấc, An Kỳ cũng biết điều đó, vậy mà cô nàng dám đến muộn. Kiều Nhã Linh mất kiên nhẫn gọi điện cho An Kỳ, cô ấy kêu lên với cô: “Ai dà, cô nương của tôi ơi, cậu cứ chờ thêm một chút đi”

Kiều Nhã Linh nói: “Cậu muộn 15 phút rồi đấy nhé!”

“Yên tâm sắp đến rồi, có một món quà dành cho cậu đấy!” – An Kỳ ra vẻ thần bí nói.

“Cái gì thế?” – Kiều Nhã Linh bị cô nàng làm cho tò mò.

An Kỳ hí hửng nói: “Đợi chút nữa là cậu biết ngay”

Kiều Nhã Linh đang định trả lời, thì trên vai có người vỗ nhẹ. Cô quay đầu lại, một người đàn ông dáng vẻ cao gầy, một một bộ đồ nghiêm chỉnh sạch sẽ, gương mặt hơi nhỏ, đeo một chiếc kính trông khá nho nhã tri thức. Không tính là đẹp trai, nhưng cũng khá ưa nhìn.

Anh ta mỉm cười nhìn Kiều Nhã Linh, hỏi: “Cô có phải cô Kiều Nhã Linh không?”

Kiều Nhã Linh cúp điện thoại, ngơ ngác trả lời: “Vâng, xin hỏi anh là…?”

Anh ta cười nhã nhặn: “Chào cô, tôi là Trần Chí Thanh, anh họ của An Kỳ. Con bé kể với tôi về cô rất nhiều, hôm nay mới được gặp mặt, thật vinh dự quát”

Kiều Nhã Linh vẻ mặt mê man, đây là cô đang đi coi mắt sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK