Chương 312
Lúc bà ta nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Kiệt rồi chạy ra, bà ta trông thấy Kiều Nhã Linh đang bước lên cầu thang, bà ta đoán vừa rồi Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt đã gặp nhau. Tiểu Kiệt khóc thành ra như vậy nhất định là do Kiều Nhã Linh gây ra.
Tiểu Kiệt lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa nấc lên: “Không phải, chị không bắt nạt cháu”
Tiểu Kiệt không muốn nói chuyện mình khóc vì Kiều Nhã Linh cho.
quản gia Trần, nếu không bà ta nhất định sẽ gây sự với cô. Mặc dù Kiều Nhã Linh vừa nãy đối xử với cậu rất thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cậu vẫn yêu quý cô vô cùng, cậu không muốn người khác làm cô khó xử.
Quản gia Trần không tin lời Tiểu Kiệt nói cho lắm, nhưng bà ta không nói gì, chỉ bảo: “Được rồi, chúng ta vào nhà thôi, bà sẽ nấu đồ ăn ngon cho Tiểu Kiệt nhé?”
Quản gia Trần bế Tiểu Kiệt vào nhà, thằng bé vẫn khóc không ngừng, mệt lả tựa lên vai bà ta. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mọi ngày giờ đây đầm đìa nước mắt, nhìn thắng bé tội nghiệp và đáng thương đến mức khiến người khác không khỏi đau lòng. Quản gia Trần đặt Tiểu Kiệt lên giường, mắt thăng bé đã nhắm lại, nhưng những giọt nước trong suốt vẫn liên tục rỉ ra. Miệng thằng bé thầu thào thanh âm gì đó mà bà ta không nghe rõ: “Chị… đừng bỏ em”
Trên tầng ba, Kiều Nhã Linh sau khi về phòng lập tức lấy đồ đi tắm.
Dòng nước tuôn ra xối xả từ trên đỉnh đầu khiến Kiều Nhã Linh có chút tỉnh táo. Cô đưa tay vuốt tóc ra phía sau, ngửa mặt lên hứng những giọt nước lạnh băng. Không chỉ cơ thể cô, mà trái tim cô cũng lạnh lẽo.
không có hơi ấm. Cuối cùng, Kiều Nhã Linh ngâm mình trong bồn tắm, làn nước ấm áp khiến người Kiều Nhã Linh thoải mái hơn không ít. Sự dễ chịu trong thoáng chốc khiến Kiều Nhã Linh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Kiều Nhã Linh mơ thấy một giấc mơ.
Trong đó, thai nhi ở bụng cô không bị giết chết, nó được chào đời mạnh khỏe. Đứa bé ấy vô cùng đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, gương mặt trắng nõn bụ bẫm.
Thằng bé nhìn cô cười tươi rói, hai bên khóe miệng thấp thoáng lúm đồng tiền hạt gạo. Đứa bé ấy chính là Tiểu Kiệt, thằng bé lại gần cô, dùng bàn tay nhỏ bé của mình chạm vào tay cô, thanh âm non nớt của thẳng bé vang lên: “Mẹ ơi, là con đây”
Kiều Nhã Linh ngẩn ngơ hỏi lại: “Tiểu Kiệt, con là con mẹ sao?”
Thằng bé nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Con là con của mẹ đây”
Kiều Nhã Linh lập tức ôm chầm đứa bé vào lòng, cơ thể của đứa trẻ ấy thật nhỏ bé và mềm mại, thì ra hình hài của con cô chính là như vậy.
Kiều Nhã Linh hạnh phúc cảm nhận hơi ấm từ da thịt đứa bé truyền đến lồng ngực mình, cô nở nụ cười mãn nguyện, thơm lên trán Tiểu Kiệt.
Khung cảnh sáng màu xung quanh đột nhiên chuyển thành màu tối đen, một người đàn ông xuất hiện, giằng đứa trẻ ấy từ tay cô. Kiều Nhã Linh hoảng hốt túm lấy tay hắn ta, cố gắng níu lấy con mình. Thế nhưng người đàn ông đó quá khỏe, hắn ta thô bạo xô ngã cô xuống đất, hung hăng bắt đứa bé ấy đi.
Kiều Nhã Linh gào lên: “Không, thả con tôi ra, anh không được bắt con tôi.”
Bóng lưng cao lớn rắn rỏi của người đàn ông đó xa dần, hắn ta đột nhiên quay đầu lại. Chiếc căm vuông vức, gương mặt cương nghị tuấn tú, sống mũi cao thẳng, nổi bật hơn cả là đôi mắt u tối mang theo sự điên cuồng nguy hiểm như bóng đêm nơi rừng sâu non thẳm.
Hoàng Tuấn Khải nhìn cô bằng đôi mặt lạnh lùng tàn nhẫn, khóe môi anh nhếch lên đầy giễu cợt: “Đứa trẻ này, không thuộc về cô”
Kiều Nhã Linh bàng hoàng nhìn anh, cô đứng vụt dậy lao về phía anh, nhưng càng chạy khoảng cách giữa hai người càng xa xôi. Kiều Nhã Linh trở nên tuyệt vọng, cô gào khản họng: “Trả con lại cho tôi, cầu xin anh, trả con cho tôi..”
Kiều Nhã Linh ngã xuống nền đất, đứa bé ấy ngoảnh đầu lại nhìn cô, trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
“Không!”
Kiều Nhã Linh thình lình mở mắt, cô thở dốc, hốt hoảng ngồi dậy.