Chương 410
Vũ Thế Phong nhìn cô dịu dàng nói: “Anh hiểu, anh hiểu mà, em không phải quyết định vội. Anh chỉ muốn cho em một gợi ý để thoát khỏi quá khứ của bản thân em. Anh cảm thấy ra nước ngoài rất tốt, em có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tươi đẹp hơn, hạnh phúc hơn, không còn bất cứ ai quấy rầy em nữa”
Vũ Thế Phong vì muốn tốt cho Kiều Nhã Linh nên đã cho cô một cơ hội thay đổi số phận vô cùng lớn. Kiều Nhã Linh rất biết ơn Vũ Thế Phong, nhưng việc này cô không thể quyết định qua loa được.
Hiện tại đầu óc Kiều Nhã Linh đang rất rối bời, cô không thể nghĩ thông suốt được chuyện gì cả. Ra đi thì không phải ý kiến tồi, nhưng liệu Kiều Nhã Linh thực sự sẽ có được hạnh phúc khi vứt bỏ tất cả ở lại nơi này không?
Thấy Kiều Nhã Linh không trả lời, gương mặt suy tư, Vũ Thế Phong lên tiếng: “Em không nỡ rời đi phải không?”
Kiều Nhã Linh giống như bị nói trúng tim đen, cô hoảng hốt nhìn Vũ Thế Phong. Anh ta nở nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt có chút buồn buồn.
Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Ở đây có người em không thể buông bỏ, nên em mới do dự không nỡ rời đi, anh nói đúng chứ?”
Kiều Nhã Linh hiểu Vũ Thế Phong đang đề cập đến ai, cô bối rối nói: “Không có, anh nhầm rồi. Chỉ là mọi thứ đến quá nhanh, nên tôi cảm thấy hoang mang mà thôi.”
Kiều Nhã Linh mím chặt môi, ánh mắt trở nên mờ mịt. Cô quả thực đã do dự, cô cảm thấy chuyện Vũ Thế Phong đề cập là cơ hội tốt cho cô, nhưng trong thâm tâm cô lại không thực sự muốn chấp nhận nó.
Kiều Nhã Linh trở nên lưỡng lự như vậy, vì một người mà cô hận thấu tim gan mà không thể từ bỏ nơi đây ư? Kiều Nhã Linh cũng không biết nữa, đến chính cô cũng không thể đưa ra một câu trả lời cho bản thân mình.
Vũ Thế Phong nói: “Được rồi, em cứ về cân nhắc lại chuyện anh nói, anh sẽ đợi tin của em: Kiều Nhã Linh giống như vừa trút được gánh nặng, nhìn Vũ Thế Phong cảm kích nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này”
Vũ Thế Phong đưa mắt nhìn gương mặt nhẹ nhõm của Kiều Nhã Linh, không nói gì. Vê đến nhà, cô vứt túi xách trên bàn rồi năm vật xuống giường. Kiều Nhã Linh ngẩn người nhìn trần nhà, cơ thể bất động.
Kiều Nhã Linh thở dài mệt mỏi, cô ngồi dậy cất đồ đạc, tình cờ hộp đựng trang sức trong túi rơi ra. Kiều Nhã Linh cúi đầu nhặt nó lên, cẩn thận mở nắp. Đây là sợi dây chuyền mà Vũ Thế Phong đã tặng cho cô, ánh sáng lấp lánh của nó khiến Kiều Nhã Linh phải nheo mắt lại. Kiều Nhã Linh nhìn chiếc vòng rất lâu, sau đó lẳng lặng cất vào trong hộc tủ.
Kiều Nhã Linh mở điện thoại lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ người nhà họ Hoàng. Đúng lúc này tiếng chuông lại vang lên, Kiều Nhã Linh không do dự tắt máy. Cô đã hạ quyết tâm rồi thì nhất định không thay đổi. Kiều Nhã Linh vứt chiếc điện thoại sang một bên, trằn trọc chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Kiều Nhã Linh vẫn còn đang vùi mình trên giường thì chuông điện thoại kêu inh ỏi. Kiều Nhã Linh mò mãm lấy điện thoại, nhìn thấy người gọi là Lương Thế Hào thì không khỏi ngạc nhiên. Kiều Nhã Linh bắt máy, giọng nói lo lắng tột độ của Lương Thế Hào vang lên: “Nhã Linh, An Kỳ xảy ra chuyện rồi!”
Kiều Nhã Linh ngồi bật dậy, lời Lương Thế Hào nói như sét đánh ngang tai khiến Kiều Nhã Linh không khỏi lo lắng. Kiều Nhã Linh hoảng hốt hỏi: “An Kỳ gặp chuyện gì cơ?”
Giọng nói trầm thấp của Lương Thế Hào dường như mang theo sự run rẩy: “An Kỳ đi du lịch một mình, khi xuống máy bay thì đột nhiên biến mất không chút dấu vết, tôi gọi điện cho cô ấy thế nào cũng không được. Không một ai biết cô ấy ở đâu, đã mấy ngày trôi qua rồi nhưng vẫn không thể liên lạc với cô ấy”
Kiều Nhã Linh bàng hoàng đưa tay che miệng, vì quá sốc mà một hồi lâu sau đó cô không thể nói được lời nào. Lồng ngực cô như có một hòn đá đè lên, tâm trạng cô vừa sợ hãi vừa nặng nề.
Mới mấy hôm trước thôi cô vẫn còn nói chuyện với An Kỳ, thế mà bây giờ cô ấy lại đột ngột xảy ra chuyện không hay.
Kiều Nhã Linh run run nói: “Sao cô ấy lại mất tích được, anh chắc không? Nhỡ đâu là nhầm lẫn gì thì sao, có thể bị mất điện thoại chẳng hạn, hoặc cô ấy muốn yên tĩnh trải qua một kỳ nghỉ thoải mái nên..”
Kiều Nhã Linh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này, cô liên tục đưa ra những giả thiết, niềm hi vọng nhỏ nhoi trong cô mong rằng Lương Thế Hào đã nhầm lẫn, An Kỳ thực ra vẫn bình an. Lương Thế Hào.
thở dài, lúc đầu anh ta cũng cho rằng như vậy, nhưng An Kỳ quả thực đã mất tích. Giọng nói của Lương Thế Hào vô cùng nghiêm trọng: “Nhã Linh, tôi biết bây giờ cô đang rất hoảng loạn và lo lắng cho An Kỳ, tôi cũng mong cô ấy không có chuyện gì xảy ra. Những chuyện cô nói tôi đều nghĩ đến rồi, nhưng tất cả đều không phải. Tôi nhờ các mối quan hệ mình có để biết được tình hình cụ thể ở đó. An Kỳ không đến khách sạn mà cô ấy đã đặt trước, cũng không xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, giống như bốc hơi vậy. Tôi biết thật khó để chấp nhận, nhưng An Kỳ thật sự đã gặp chuyện rồi”
Lương Thế Hào vừa dứt lời, nước mắt của Kiều Nhã Linh liền trào ra. Cô gần như sụp đổ, cảm giác tội lỗi dâng đầy trong lòng cô. Đáng nhẽ cô phải ngăn An Kỳ lại khi cô ấy nói sẽ đi du lịch một mình, cô biết rằng như thế là nguy hiểm nhưng cô lại cứ để An Ky đi.