Mục lục
Truyện: Tổng tài bá đạo Yêu em đến thiên trường địa cửu (full)- Hoàng Tuấn Khải - Kiều Nhã Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 185

 

Anh đút tay vào túi quần, rũ mặt nhìn Tuyết Phi, lạnh lùng nói: “Điều cô ấy nói đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là tôi tin cô ấy”

 

Hoàng Tuấn Khải dứt lời, trái tim Kiều Nhã Linh run lên. Cô ngẩn ngơ nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải đứng ngược sáng, ánh nắng khiến đôi mắt cô mờ đi.

 

Tấm lưng vững chãi của người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm. Dẫu tất cả mọi người có quay lưng với cô, thì anh vẫn trước sau như một, ánh mắt chỉ hướng về một người duy nhất, đó là người phụ nữ anh yêu.

 

Tuyết Phi nghe được lời nói của anh, hoàn toàn bị ngã xuống vực sâu của sự tuyệt vọng. Hóa ra, chẳng cần biết Kiều Nhã Linh làm đúng hay sai, anh cũng sẽ bất chấp tất cả bênh vực cô.

 

Cơ thể Tuyết Phi cứng đờ, cái lạnh của nước thấm vào da thịt cô ta, trái tim cô ta cũng tựa như hóa đá. Cô ta mấp máy môi, muốn đưa tay ra chạm vào Hoàng Tuấn Khải, nhưng anh thô bạo hất tay cô ta ra, cầm lấy tay Kiều Nhã Linh rời đi.

 

Tuyết Phi chết lặng, gương mặt cô ta tái nhợt, ánh mắt phảng phất nỗi thống hận cùng bi thương. Nước mắt cô ta lặng lẽ chảy dài, Tuyết Phi siết tay thành nắm đấm, hơi thở trở nên dồn dập. Rốt cuộc cô ta có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, vẫn thua triệt để dưới chân Kiều Nhã Linh.

 

Tuyết Phi cắn môi đến bật máu, cô ta nhìn chằm chăm bóng lưng của hai người rời đi. Cánh tay Tuyết Phi buông thõng bên thân, quần áo ướt hết sạch, bộ dạng khốn khổ thê lương.

 

Kiều Nhã Linh bị Hoàng Tuấn Khải lôi một mạch đến xe của anh.

 

Kiều Nhã Linh loạng choạng đi đằng sau, nhăn mặt kêu: “Đau quá, anh thả tay ra đi”

 

Hoàng Tuấn Khải vẫn nắm lấy tay cô, nhưng sức lực đã nhẹ đi lều Nhã Linh nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, có chút mất tự nhiên. Kiều Nhã Linh không phản kháng, để mặc anh đưa mình đi.

 

Nơi tiếp xúc ở tay hai người ấm nóng, trái tim Kiều Nhã Linh đập dồn dập, mặt cô cũng hồng lên. Tình huống bây giờ quả thật có chút ngượng ngùng, hai người bọn họ giống như một cặp tình nhân đang lôi kéo nhau, khiến những người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn.

 

Hoàng Tuấn Khải mở cửa xe, thấp giọng nói: “Lên xe đi, anh đưa em về”

 

Kiều Nhã Linh không từ chối, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Nếu như mọi lần, Kiều Nhã Linh sẽ nhất quyết không muốn đi chung xe với anh, nhưng lần này thì khác, chính cô cũng không giải thích được cảm xúc hiện giờ của mình.

 

Trong lòng cô vô cùng rối loạn, vì anh giải vây giúp cô, và vì anh nói, anh tin tưởng cô. Khi nghe được những lời này từ anh, gương mặt cô bất giác nóng lên, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.

 

Hai người ngồi trong xe, không ai nói gì với nhau cả, bầu không khí có chút lúng túng. Kiều Nhã Linh lén nhìn anh, Hoàng Tuấn Khải vẫn điềm nhiên như cũ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Lúc này, Hoàng Tuấn Khải cũng nhận ra Kiều Nhã Linh đang âm thầm quan sát mình.

 

Ngón tay cô xoắn vào nhau, mỗi lần cô làm như vậy nghĩa là cô đang bối rối. Kiều Nhã Linh đột ngột mở miệng: “Anh biết là tôi nói dối đúng không?”

 

Giọng cô rất nhỏ và mềm mại, một cỗ tê dại từ lồng ngực lan tỏa khắp tứ chỉ Hoàng Tuấn Khải. Anh rũ mắt nhìn đình đầu đen mượt của cô, gương mặt trở nên dịu dàng, anh nói: “Ừ”

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao biết tôi nói dối, mà anh vẫn đứng về phía tôi?”

 

Đôi mắt cô trong suốt, hàng lông mi cong vút hơi run rẩy, Hoàng Tuấn Khải có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đáy mắt cô. Cô không thể hiện sự bài xích, ghét bỏ anh như mọi lần. Giờ đây cô giống như một cô gái nhu thuận, mềm mại, nhìn anh bằng ánh mắt tò mò khó hiểu.

 

Hoàng Tuấn Khải không rời mắt khỏi gương mặt cô, thu hết những biểu cảm dù nhỏ nhất của cô lại. Anh đưa tay lên, vén tóc mai cô lên sau tai, thanh âm trầm thấp: “Dù em có gây ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giúp em dọn dẹp chiến trường”

 

Kiều Nhã Linh cụp mắt, né tránh ánh mắt thâm tình của anh, trái tim khẽ run lên. Lời nói của anh đã chạm thẳng vào nơi dịu dàng nhất trong lòng Kiều Nhã Linh, cô không ngăn được cảm giác rung động nơi lồng ngực.

 

Dẫu mọi người có quay lưng về phía cô, anh vẫn vững vàng tiến tới, nắm lấy tay cô kéo đi. Cảm giác được bảo vệ và che chở này khiến Kiều Nhã Linh vô cùng cảm động, chỉ có điều, cô không muốn thể hiện ra trước mặt Hoàng Tuấn Khải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK